Trọng Sinh: Lần Nay Tôi Nhất Định Sẽ Cứu Được Em Gái

Chương 14



26

Mấy ngày nay, tôi và em gái luôn giả vờ ngoan ngoãn.

 

Thu thập chứng cứ, ủy thác luật sư đưa Quý Trường Phong và đám doanh nhân phía sau xâm phạm vị thành niên ra tòa.

 

Cũng trong quá trình điều tra cảnh sát mới phát hiện ra tôi và Sênh Sênh chỉ là một góc của tảng băng trôi trong chuỗi sản nghiệp này.

 

Phía sau chúng tôi, còn có mấy chục đứa bé không dám lên tiếng.

 

Thậm chí ngay ngày hôm qua, vì bức bách không thành mà họ còn làm hại một cô gái mới 13 tuổi nhảy lầu.

Sau một đêm tóc của người nhà cô gái đó đã bạc trắng.

 

Tôi không khỏi nghĩ đến Sênh Sênh ở kiếp thứ hai.

 

Nhưng cũng may, lần này chúng tôi đã đứng ra.

 

Sau này Sênh Sênh không cần phải ở trong hang quỷ nữa.

 

Chúng tôi đã cứu chính mình, cũng đã cứu vô số đứa trẻ khác có khả năng sẽ c.h.ế.t trong bàn tay của hắn ta.

 

Điều tra là thật.

 

Trải qua phiên tòa xét xử thì phát hiện ra có rất nhiều người bị hại, hơn nữa còn có một bé gái trong đó đã tử vong, tình tiết cực kỳ đáng ghê tởm, cuối cùng Quý Trường Phong bị kết án tử hình.

 

Sau khi mọi chuyện bị lộ ra, mẹ liền ly hôn với Quý Trường Phong.

 

Khi chúng tôi tìm thấy bà ấy ở bờ sông, khi nhắc tới tên của anh trai vẻ mặt bà ấy vẫn hoảng hốt.

 

Tôi không ngừng lợi dụng nhật ký để xuyên qua thời không, tôi chỉ nghĩ làm cách nào để giải quyết những người gây nguy hiểm cho em gái.

 

Nhưng cũng quên mất có một người vẫn luôn quan tâm đến tôi có liên quan đến những kẻ xấu này.

 

Trong cuộc chiến này, chỉ có mẹ là vô tội, bà ấy đều yêu thương mỗi người trong nhà bằng nhau.

 

Bà ấy hoàn toàn không biết gì về ngọn nguồn của sự việc.

 

Ở góc nhìn của mẹ: Sau khi đột nhiên mất đi đứa con yêu dấu của mình, người bạn chung giường nhiều năm của mình lại bị hai đứa con gái nuôi sói mắt trắng đẩy vào tù.

 

Trong nháy mắt gia đình hoà thuận đã vỡ tan tành.

 

Làm sao bà ấy có thể không đau lòng được chứ?

 

Khoé mắt của Phu nhân của Quý gia vẫn luôn ung dung ưu nhã lại ngấn lệ, chỉ nhìn thôi thì tôi cũng thấy tan nát cõi lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi mở quyển nhật ký ra, viết lên đó: "Chúng ta có thể mang mẹ đi không?"

Mang về lúc bà ấy còn chưa gả vào Quý gia.

 

Một giọt nước mắt rơi xuống.

 

Trên nhật ký chậm rãi hiện ra mấy chữ.

 

“Kiếp trước, vì gả cho Quý Trường Phong nên bà ấy mới gặp được hai người.”

 

Nếu nó làm thay đổi quỹ đạo hôn nhân

 

Thì có lẽ sau này bà ấy và chúng tôi không còn duyên phận nữa.

 

Không bao giờ gặp lại.

 

Không sao.

 

Tôi lau nước mắt.

 

Chỉ cần mẹ sống tốt là được rồi.

 

Nước mắt tôi rơi xuống trên nhật ký, ba người cùng nhau trở lại hai mươi năm trước.

 

Khi mẹ hai mươi tuổi.

 

Nhà bà ngoại rất giàu có và đông đúc, mẹ người vừa đẹp người vừa đẹp nết, thanh niên theo đuổi mẹ vẫn xếp hàng dài đến ngoài tường thành.

 

Tôi nhìn thấy bà ấy dắt tay một công tử nhà giàu, thẹn thùng ngại ngùng.

 

Tôi và em gái xé một tờ giấy trong cuốn sổ, lặng lẽ viết: "Mẹ thân yêu, nếu như không thể gặp lại, chúc mẹ..."

 

Trên tờ giấy đầy nước mắt.

 

"Chúc mẹ luôn trải qua những ngày xuân đầy nắng và hạnh phúc dài lâu..."

 

Chúng tôi không dám tự mình gửi bức thư này.

 

Bây giờ mẹ tôi sống rất tốt chúng tôi không thể quấy rầy

 

Chúng tôi gấp nó thành thuyền nhỏ rồi bỏ vào trong sông.

 

Mang theo tình yêu của chúng tôi, đi xa.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com