Còn chưa đợi đến bệnh viện ở huyện thì Quý Đồng Châu đã tắt thở.
Lục Phỉ vào trại giáo dưỡng thiếu niên.
Quý Trường Phong nghiến răng nghiến lợi nhất quyết không tha cho cậu ta mà phải để cậu ta dùng mạng đền mạng.
Trong trại giáo dưỡng, Lục Phỉ ầm ĩ muốn gặp tôi.
Mẹ lo lắng cậu ta kích động rồi lại làm ra chuyện gì đó nên không cho tôi đi.
Nhưng tôi nghĩ dù sao cũng là người quen cũ với nhau thì cũng nên tiễn cậu ta một đoạn đường.
Dù sao, cậu ta tự tay g.i.ế.c Quý Đồng Châu cũng coi như là giúp tôi.
Lúc tôi đến thăm, trên tay cậu ta vẫn còn đeo còng tay: "Quý Thanh Lê, đã lâu rồi không gặp.”
Tôi sững sờ.
Theo lý mà nói khi gặp nhau ở trên đường ra khỏi cô nhi viện, hẳn là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau mới đúng.
Cậu ta...... Cũng trọng sinh?
Hai mắt cậu ta trần đầy lửa hận, còng tay liên tục đập lên bàn sắt.
“Quý Thanh Lê! Tôi có được ngày hôm nay đều là do cậu ban tặng!”
Tôi:?
"Kiếp thứ nhất, sau khi Quý Thời Sênh đi nghe nói cô ta còn có một người chị rất xinh đẹp."
"Tôi mặc bộ quần áo mình cho là đẹp đẽ nhất để tới nhà cậu với hy vọng lấy chuyện Sênh Sênh làm đề tài để nói chuyện với cậu."
"Nhưng ngay cả một ánh mắt cậu cũng không muốn nhìn đến tôi mà đuổi tôi đi."
“Vốn dĩ tôi tưởng rằng cậu là chị của Sênh Sênh thì sẽ khác nhưng cậu cũng coi thường tôi như đám ăn chơi trác táng trong trường, còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần.”
Thần kinh.
Đại ca, khi đó tôi biết cậu sao? Tôi có thể nói gì được à?
Tôi nhìn người trước mặt, càng cảm thấy khinh thường cậu ta hơn.
Lúc trước trèo lên em gái tôi, sau đó lại nhân ngày để tang của em ấy để quyến rũ chị của em ấy là tôi, quả thực cậu ta chẳng biết xấu hổ chút nào!
Tôi hỏi ngược lại cậu ta: "Cho nên sau đó, cậu nhận một ngàn vạn của anh trai tôi để giúp anh ta chạy trốn. Chúng ta cũng coi như đã thanh toán xong rồi. Nhưng hai người không phải anh em tốt sao? Sao cậu lại g.i.ế.c anh ta?"
"Anh em tốt cái rắm."
“Chẳng qua tôi chỉ là con ch.ó bên cạnh anh ta mà thôi.”
Cậu ta nhổ một ngụm đờm xuống đất: "Người giàu các cậu chẳng có gì tốt đẹp cả.”
"Sau khi theo Quý Đồng Châu xuất ngoại, vốn dĩ tôi tưởng rằng mình đã đi đến đỉnh cao cuộc đời."
"Nhưng anh ta chỉ coi tôi là một người hầu trong nước, tùy ý đánh chửi tôi, mỗi lần tôi làm gì phật ý anh ta thì anh ta đều cắt thẻ của tôi, còn muốn tìm người đánh tôi, đánh tôi cho đến chết."
“Mẹ nó, lão tử bực mình muốn chết.”
Theo ấn tượng của tôi đối với Lục Phỉ, quả thật cậu ta thuộc loại người đứng xin ăn.
Tự ti âm u, lòng tự trọng rất mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Như vậy xem ra, đời này cậu ta muốn g.i.ế.c Quý Đồng Châu, cũng không có gì kỳ lạ.
Tôi gật đầu: "Vậy cậu cần phải chuẩn bị sẵn sàng, Quý gia đã mời luật sư tốt nhất rồi.”
Lục Phỉ cười lạnh.
"Dáng vẻ tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến tôi này của cậu thật sự làm tôi thấy kinh tởm."
“Quý Thanh Lê, cậu không biết sao? Anh trai cậu biến thái hơn tôi nhiều, ngay cả em gái của mình mà cũng chơi cho được.”
Bàn tay của tôi ở dưới dần siết chặt lại thành nắm đấm, tuy rằng trong đầu đã sớm đoán được.
Nhưng khi chính tai nghe được thì tôi vẫn cảm thấy tức giận.
Thì ra kiếp thứ nhất, em gái vừa chết, Lục Phỉ cũng đã leo lên Quý Đồng Chu.
Trước kia khi hai người ra ngoài đua xe, mấy thùng đá kia là Lục Phỉ đưa tới Quý gia.
Dùng để giữ cho t.h.i t.h.ể em gái luôn được tươi mới để tiếp tục......
Tôi ngồi phịch xuống ghế.
Quý Đồng Châu khuyên tôi giao t.h.i t.h.ể em gái cho anh ta, không phải để em ấy sớm được yên nghỉ, mà là…
Ở kiếp trước anh ta đã tự tạo cho mình một lớp ngụy trang thật kỹ.
Sau khi em gái đi anh ta cuống cuồng đốt sạch tất cả đồ cũ của em ấy vì sợ em ấy để lại thứ gì đó đe dọa đến mình.
"Còn bố của cậu, nhà từ thiện sùng đạo hay ra vẻ."
"Sau khi phát hiện ra hai kẻ bắt cóc kia là người anh trai cậu tìm đến, ông ta sợ cảnh sát điều tra án mạng của em gái cậu rồi liên lụy đến anh trai cậu."
“Suốt đêm ông ta tìm người môi giới, dự định để cả nhà di dân ra nước ngoài.”
Không trách, lúc ấy bố bỗng nhiên muốn bán nhà.
Lục Phỉ ngồi phịch xuống ghế sau lưng: "Sớm biết nhà giàu dơ bẩn như vậy, thì tôi đã im lặng ở thôn trang nhỏ của mình, không đi ra khỏi nơi đó rồi.”
Cậu ta cao ngạo nhìn về phía tôi.
"Quý Thanh Lê, ít nhất tôi còn có bố mẹ yêu thương còn cậu thì sao?"
Một mặt, tôi cảm thấy Lục Phỉ buồn cười.
Thời gian của mình không còn nhiều lắm vậy mà còn muốn so đo với tôi.
Mặt khác, tôi lại cảm thấy đau khổ.
Trận đấu này, tôi quả thật không thắng được cậu ta.
Một đời kia, tôi bị che mắt, cho là mình có gia thế tốt, dung mạo xinh đẹp, mọi người trong nhà đều yêu thương tôi.
Mỗi ngày đều ngọt ngào như mật ong.
Nhưng không phát hiện, trong bóng tối em gái đang nuốt hết tất cả đau khổ vào trong lòng.
Em ấy một mình chịu đựng sự biến thái của cha con Quý gia chứ không để cho bọn họ làm ảnh hưởng đến tôi dù chỉ là một chút.
Thậm chí em ấy còn muốn lấy cái chết, kết thúc sự luân hồi này.