Trọng Sinh: Kiếp Này Tôi Không Nhịn Nữa

Chương 6



 

Chương 6

 

Thế nên mọi người càng quý tôi, ai cũng khen tôi là đứa trẻ hiếu thuận, ngoan ngoãn.

 

“Ông bà Vương nuôi được một đứa cháu gái giỏi giang quá.”

 

Tôi chỉ mỉm cười, chẳng đáp lời.

 

Lên cấp ba, tôi thi đỗ vào trường trọng điểm của huyện.

 

Những kiến thức từng bị bỏ lỡ nếu muốn một lần nữa đuổi kịp tôi chỉ còn cách nỗ lực gấp bội.

 

Tôi luyện tập tiếng Anh đến mức môi rách cả thịt mới luyện tập được một giọng tiếng Anh không vướng tạp âm thôn quê.

 

Nhưng cho dù là trường trọng điểm của huyện, nó vẫn chỉ là một ngôi trường hẻo lánh.

 

Trong những cuốn sách Lý Hóa, bao nhiêu loại dụng cụ thí nghiệm tôi chỉ có thể nhìn hình cho đỡ thèm.

 

Thỉnh thoảng được làm một thí nghiệm, rồi cũng lập tức bị khóa chặt lại trong tủ.

 

Phần lớn thời gian, tôi chỉ biết dựa vào sách vở mà tưởng tượng quá trình.

 

Chính khoảnh khắc ấy, tôi biết mình nên rời đi.

 

Hoặc cũng có lẽ, mẹ tôi lại sẽ lại tìm đến.

 



 

Đó lẽ ra phải là một kỳ nghỉ hè rất bình thường.

 

Tôi ngồi trên chiếc xe khách ọp ẹp trở về làng.

 

Vừa xuống xe đã thấy cô Lưu nhiều chuyện nhất trong thôn vẫy tay gọi:

 

“Duyệt Duyệt! Mau về nhà đi, mẹ con đến rồi!”

 

Con trai cô ấy học Toán khá kém, từng được tôi kèm lại căn bản.

 

Danh tiếng “ngoan ngoãn hiếu thuận” của tôi cũng là từ miệng cô ấy mà lan ra khắp nơi.

 

Nghe câu ấy, dù đã có chuẩn bị từ trước, nhưng tim tôi vẫn bất giác thắt lại.

 

Nhất là khi nghe thêm nửa câu sau:

 

“Còn có cha con nữa.”

 



 

Chuyện về mẹ tôi sớm đã lan khắp cái làng nhỏ này.

 

Thêm vào đó, ông ngoại còn từng thẳng thừng nói đã đoạn tuyệt quan hệ với bà.

 

Dân làng cũng rất thông minh nên chỉ cần nghĩ kỹ một chút là đoán ra phần nào.

 

Vì thế, cô Lưu vẫn không nhịn được, khuyên tôi vài câu:

 

“Cô thấy cha con người to khỏe, con về thì cứ nhỏ nhẹ mà nói chuyện, đừng có bốc đồng.”

 

“Tiện thể khuyên cả ông ngoại con, chớ có đắc tội với con rể.”

 

Thực ra, điều cô ấy muốn nói chính là: đừng chọc giận cha tôi rồi chọc cho ông ta ra tay, ông ngoại già yếu không đỡ nổi đâu.

 

Tôi cảm kích vì tấm lòng tốt, rồi khẽ đáp:

 

“Cô Lưu, cháu muốn nhờ cô giúp một việc.”

 

Ngoài sân, có một chiếc ô tô đỗ chình ình.

 

Trong sân, cha mẹ tôi còn chưa kịp bước vào thì đã bị ông bà ngoại hắt cho hai chậu nước, nên phải đứng tránh ra xa.

 

Mẹ tức tối gào lên:

 

“Hai người già rồi mà chẳng biết luật là gì à? Tôi đến đón con gái tôi về! Tôi là mẹ ruột của nó, là mẹ ruột đấy!”

“Tôi đón con về là hợp tình hợp lý, thế mà các người dám giữ nó lại, đây là giam cầm bất hợp pháp! Cẩn thận tôi kiện hai người ra tòa!”

 

Ông ngoại cười lạnh:

 

“Ông già này bảy mươi tám rồi, cô cứ việc báo công an đi, xem có ai dám tới can thiệp không?”

 

“Nếu có kẻ nào dám tới giành người, tôi sẽ nằm lăn ra đất, xem ai dám đụng tới.”

 

Câu đó làm mẹ tôi nghẹn họng một lúc, rồi lại tức giận hét:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ông già này thật là…”

 

Chưa kịp chửi hết, bà đã đổi giọng, nhìn về phía bà ngoại:

 

“Mẹ! Mẹ nhìn xem cha kìa!”

 

Bà ta chờ bà ngoại mở miệng bênh vực.

 

Dù sao, trước kia bà ngoại từng thương bà nhất.

 

Nhưng bà ngoại chỉ nhìn thẳng, giọng lạnh tanh:

 

“Mẹ nào cơ? Không phải chính cô nói với thiên hạ rằng cha mẹ cô c.h.ế.t cả rồi sao?”

 

Đó là chuyện mẹ tôi bịa ra hồi trẻ, vì sĩ diện, sợ người ta biết cha mẹ mình là nông dân nên cứ xưng là mồ côi.

 

Bây giờ bị chính lời nói cũ chặn lại, bà chỉ biết á khẩu.

 

Đằng sau mẹ là cha tôi, ông là một người đàn ông vạm vỡ, ông hắng giọng phun bãi nước bọt xuống đất:

 

“Lằng nhằng cái gì, con gái tôi bị hai người giấu ở đâu?”

 

Nói rồi, ông ta xông thẳng về phía cửa.

 

Ông ngoại vẫn đứng nguyên, không tránh cũng không nhường.

 

Nếu bị xô trúng, e rằng ông phải nhập viện.

 

Cha tôi chẳng hề lo:

 

“Có đ.â.m thì cũng không sao. Cảnh sát mà tới thì bắt họ ký giấy bãi nại cho là xong.”

 

Cha tôi quát mẹ, nhưng còn chưa kịp xông vào ông ngoại thì tôi đã lao tới, gọi lớn:

 

“Ông ơi!”

 

Ông ta quay đầu lại.

 

Tôi từng nhiều lần cố gắng tự ám thị rằng mình không phải con ruột của họ.

 

Nhưng mỗi lần suýt tin được điều đó, chỉ cần nhìn thấy gương mặt mang vài nét giống mình, tôi lại rơi vào tuyệt vọng.

 

Cha nhìn tôi, ánh mắt dò xét:

 

“Ngô Duyệt phải không? Chính mày dám đánh em trai mày à?”

 

Ông ta muốn nhìn thấy sự sợ hãi của tôi.

 

Bởi trong ngôi nhà đó, ông luôn là người nắm giữ quyền tuyệt đối, không ai được phép thách thức.

 

Thế nhưng tôi chỉ đứng yên, lạnh lùng nhìn thẳng lại.

 

Kiếp trước, mẹ chỉ biết đánh chửi, em trai thì coi tôi không ra gì.

 

Tất cả những điều đó, ông đều nhìn thấy.

 

Thế nhưng ông luôn tự cho mình trong sạch, nói rằng ông vất vả nuôi tôi lớn, tôi phải biết ơn, còn những trận đòn, những lời nhục mạ, đều là do mẹ gây ra, ông không liên quan.

 

Nhưng nếu không có sự mặc nhiên cho phép đó, thậm chí là ngầm ra hiệu của ông, thì mẹ và em trai sao có thể ngang nhiên hành hạ tôi đến thế?

 

Ngay cả khi t.h.i t.h.ể tôi bị khiêng về đặt trước mặt, điều ông tiếc nuối duy nhất cũng chỉ là sính lễ do cuộc hôn nhân được họ sắp xếp đã bị hủy bỏ.

 

Có lẽ ánh mắt tôi quá lạnh.

 

Sắc mặt ông sa sầm, như thể giây tiếp theo sẽ tát thẳng vào mặt tôi.

 

Và đúng là ông đã giơ tay lên.

 

Bà ngoại quýnh quáng chạy đến, lo lắng kêu:

 

“Đừng đánh con bé!”

 

Nhưng đôi chân già yếu làm sao kịp ngăn cản một người đàn ông lực lưỡng.

 

Mẹ cũng hoảng hốt chen vào, nhưng lại hét lên:

 

“Đừng đánh nó!”

 

Đã quá muộn.

 

Bàn tay to lớn của ông còn chưa vung xuống, thì bên ngoài đã vang lên những tiếng la lối.

 

Mấy trai làng lao vào, vác gậy lớn quật xuống chặn ông lại.