Nhưng rồi một đôi tay già nua run rẩy chạm lên má tôi.
Ông bà chỉ biết thương xót, dịu giọng an ủi:
“Đừng khóc nữa, đừng khóc. Duyệt Duyệt của ông bà vẫn là nhất, mẹ con chắc bị lú rồi, con đừng khóc, con đừng khóc…”
Ông ngoại chỉ liếc một cái về hướng mẹ đã bỏ đi, ngày trước chắc chắn ông sẽ chạy theo khuyên con gái.
Nhưng giờ đây, ông rút mắt lại, xoa đầu tôi và nói chắc nịch:
“Ăn tiếp đi, ông sẽ hấp thêm cho Duyệt Duyệt một bát lạp xưởng nữa”
Lúc đó tôi chợt bừng tỉnh, nước mắt đã lăn dài.
…
Tôi ăn một bữa thật no, rồi ngủ một giấc thật ngon.
Mẹ tôi cũng thật sự không quay lại nữa.
Cùng lúc biến mất còn có ba trăm tệ sinh hoạt phí vốn được chuyển về đều đặn hàng tháng.
Đó là kết quả của cuộc cãi vã gay gắt giữa mẹ và ông bà ngoại qua điện thoại.
Mẹ tôi, vốn quen được cha mẹ thiên vị, lần đầu tiên bị ông bà trách mắng nặng nề chỉ vì tôi, bà liền gào thét chói tai trong ống nghe:
“Tôi thiên vị ư? Con bé đó là đồ bỏ đi, không bóp c.h.ế.t vứt đi đã là tốt lắm rồi, còn muốn tôi thế nào nữa chứ?!”
“Tôi mới là con gái ruột của hai người, sao hai người lại thiên vị nó?”
Ông ngoại tức đến run người, gằn giọng:
“Duyệt Duyệt là do chúng tôi tự tay nuôi lớn. Nếu không thiên vị nó, thì thiên vị ai?”
Mẹ tôi nghẹn lời, nhưng ngay lúc ấy, giọng khinh khỉnh của một người đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia:
“Nói nghe hay lắm, chẳng phải vẫn nhận tiền đó sao?”
“Hai lão già vô dụng.”
Đó là Ngô Thiên Quý cha tôi.
Ông ta vốn coi thường ông bà ngoại, bởi họ không có con trai, chỉ có một đứa con gái là mẹ tôi.
Trong mắt ông ta, già rồi thì kiểu gì cũng phải dựa vào con rể, nên từ trước đến nay lúc nào cũng mỉa mai, lạnh lùng.
Quả nhiên khi nghe vậy, mẹ tôi lập tức lấy lại khí thế, nói như đinh đóng cột:
“Tôi vẫn có đưa tiền đấy thôi, hai người cũng đã nhận tiền rồi mà còn giả vờ làm người tốt gì nữa? Nếu không có tiền tôi đưa, chắc hai người đã vứt nó vào núi cho sói ăn từ lâu rồi!”
Bà mỉa mai cay độc:
“Ngày trước nuôi tôi lớn chẳng phải vì không sinh thêm được con trai sao, hai người chẳng phải muốn để tôi phụng dưỡng khi về già lại hay sao? Giờ còn tư cách gì mà mắng tôi?”
Những lời này khiến trái tim ông ngoại lạnh buốt.
Ông là người bướng bỉnh, khi tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì ông đã mắng cho hai người bên kia một trận tơi bời.
Rồi chưa kịp để họ cãi lại, ông đã thẳng tay chặn luôn số điện thoại.
Cha mẹ tôi ở đầu dây bên kia tức nghẹn: “……”
Cặp vợ chồng ấy tự cho rằng mình đã bị sỉ nhục nặng nề, dứt khoát cắt đứt luôn mọi sự quan tâm.
Kể từ đó, ba trăm tệ sinh hoạt phí hàng tháng cũng biến mất theo.
Họ còn hằn học buông lời:
“Để xem, không có tiền của bọn tôi, hai ông bà già các người có quỳ xuống cầu xin trả con bé về hay không.”
Nhưng ông ngoại chỉ cười lạnh một tiếng.
Ông luồn tay dưới giường, lôi ra một túi tiền được buộc chặt từng vòng.
Đó là số tiền ông bà đã tích góp để lo hậu sự cho mình.
Cha mẹ tôi đã nghĩ nhiều rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông bà ngoại chưa bao giờ có ý định để người khác lo chuyện hậu sự cho họ.
Họ đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa từ lâu.
Tôi nhìn những tờ tiền được đóng gói kỹ càng ấy, lòng chua xót, khẽ hỏi:
“Dùng tiền này đóng học phí cho con xong, rồi ông bà sẽ sống sao?”
Ông cụ khịt mũi cười, thản nhiên:
“Ông bà già rồi đâu còn gì phải lo lắng nữa chứ”
“Đến lúc đó con đào hai cái hố, chôn đại cho xong là được.”
Nói đến đây ông ngừng lại một chút, rồi tiếp:
“Thôi, đào một cái cũng đủ rồi.”
Tôi vô thức ngẩng lên, ông sờ lên đầu tôi, cười hiền:
“Đào hai cái mệt lắm, tới lúc ấy Duyệt Duyệt sẽ phải cực khổ nữa?”
Ông già rồi, mặt đầy nếp nhăn.
Nghe người ta kể, ngày trẻ ông là người khỏe nhất trong làng, từng lên núi hạ gục cả chó sói và rắn.
Chàng trai hay tranh thắng thua thời trẻ giờ đã bị thời gian mài mòn.
Giờ chỉ còn lại lớp da nhăn nheo và thân xác gầy guộc.
Nhưng ông vẫn vuốt đầu tôi rồi nói:
“Dù không còn tiền của hai đứa vô ơn kia, lão già này vẫn có thể nuôi Duyệt Duyệt thật tốt!”
Bà ngoại thò đầu ra từ bếp, vừa mắng vừa cười:
“Đừng có nói khoác, không có tôi thì ông làm được gì hả? Nhanh vào ăn cơm!”
Trong nếp nhăn trên khuôn mặt bà vẫn rực lên nét dịu dàng êm ả, thoáng thấy được vẻ tươi sáng ngày trẻ.
Bà gọi: “Duyệt Duyệt, vào ăn cơm đi con!”
Ông cũng gọi theo:
“Duyệt Duyệt, đi thôi, vào ăn cơm thôi!”
Cảm giác cay xè làm mờ tầm mắt tôi.
Tôi lau vội những giọt nước mắt đã rơi.
Ánh mắt trở nên kiên định hơn bao giờ hết.
Tôi không muốn họ phải ngã xuống trong một góc vắng mà không ai hay biết.
Lần này sẽ không ai được cản được tôi cả, dù đó có là người m.á.u mủ ruột thịt với tôi.
…
Năm học mới, tôi bắt đầu lao vào học hành điên cuồng.
Cố gắng nhớ từng chữ trong sách vở.
Vốn dĩ thành tích của tôi đã không tệ.
Kiếp trước, dù phải làm bảo mẫu cho Ngô Bằng, tôi vẫn đỗ vào trường đại học trọng điểm.
Huống hồ lần này tôi còn mang theo ký ức của kiếp trước.
Thế nên, từ tiểu học đến trung học cơ sở, tôi luôn đứng đầu.
Sau giờ tan học, tôi chạy về phụ ông bà ngoại làm ruộng.
Hoặc vào núi hái một loại thảo dược giống như rêu sau đó đem phơi khô, rồi sẽ có người chạy xe ba gác đến thu mua từng bao.
Nhưng thứ này lại nhẹ hều, một bao to nặng cả cân cũng chỉ bán được mười tệ.
Nhưng cứ từng tờ mười tệ ấy gom góp lại, thành tiền học phí của tôi.
Thỉnh thoảng, tôi còn tranh thủ dạy kèm miễn phí cho bọn trẻ trong làng.