Khi Kai tỉnh dậy trong căn phòng lộng lẫy dành cho khách, đã là hơn 8 giờ sáng. Đâu phải chỉ Helen mới thấy ngày hôm qua thật dài? Kai là kẻ đã phải tốn đến phần lớn thời gian trong ngày để di chuyển trên mấy con chim sắt, rồi một cuộc chiến nảy lửa và một bữa tối đậm màu chính trị.
Không chỉ ghét máy bay, hắn còn ghét loài người. Ngày hôm qua hắn đã tiếp xúc nhân loại quá đủ nhiều.
Bên giường đã bày sẵn một khay ăn sáng từ lúc nào. Ôi, hơi đâu mà ăn với uống? Vẫn trong bộ pajama bằng lụa dành cho khách, hắn đẩy cửa phòng bước ra ngoài, tìm tới cánh cửa phía cuối hành lang.
- Này, Liam! - Hắn gõ gõ cánh cửa - Liam! Chưa dậy à Đội trưởng? Còn mau khởi hành nữa chứ? Tôi ngán cái chỗ khỉ ho cò gáy này lắm rồi!
Cốc cốc cốc!
Chỉ có tiếng vọng dài trong hành lang trống vắng.
- Thưa ngài… - Một hầu nữ từ đâu tiến tới - Ngài Liam đã rời đi rồi ạ.
- Rời đi? - Kai ngơ ngác - Rời đi đâu?
- Dạ, quản gia đã đưa ngài ấy ra sân bay từ hơn một tiếng trước rồi ạ. Ngài ấy bảo ngài cứ gọi cho ngài ấy sau khi thức dậy.
===
Tút tút tút…
- Alo?
- Alo cái con khỉ nhà ông á! Ông đang ở chỗ quái nào đấy?
- Trên bầu trời.
- Hả?!
- Tôi bay về rồi, Kai ạ. Còn một đống việc cần phải làm mà. Chưa đầy hai chục ngày nữa “chúng tôi” đã phải tấn công Kaspere rồi, đúng như mong muốn của cậu nhé, ha ha!
- Này, ông nói vậy là sao?
- Sao giăng gì nữa anh bạn trẻ? Nhân vật của cậu đang kẹt ở Estaphalia đúng không? Làm gì có lối nào cho cậu tới hội quân cùng với “chúng tôi” được chứ? Nên tôi chợt nghĩ hay là để cậu lại với cô nàng Nữ vương xinh đẹp, làm cố vấn quân sự để giúp cô ta đánh hạ Elbrom. Ha ha ha, tôi thấy chỉ mình cậu mới kích động được cô ả.
- Ông đùa tôi à, Liam Blackwell? Giờ ông đang bay tới đâu? Tôi sẽ bắt chuyến bay sớm nhất. Đừng để tôi ở lại với cái Vương quốc yếu kém và nợ đầm đìa này…
- Excusez-moi?!!!
Elenora chẳng biết từ khi nào đã đứng sau lưng hắn, chống nạnh giậm chân, hàng chân mày thanh tú nhíu chặt, hai má đã phồng lên như con cá nóc. Cô cực kì khó chịu với cái tên ngông nghênh cứ mở mồm ra là hạ thấp cô và Vương quốc Estapha của mình.
Kai đương nhiên chẳng thèm để ý cô nàng.
- Này… này… - Hắn vẫn hét vào điện thoại.
- Xin lỗi chưa thể tiết lộ vị trí bản doanh cho cậu được, hề hề. Hẹn tới ngày hội quân ở Halbrom, chúng tôi sẽ tới đón cậu, ha ha. Chính cậu ví von trận Halbrom giống như Xích Bích còn gì? Tôi để cậu lại đó có khác gì Lưu Bị gửi Gia Cát vào giữa đất Đông Ngô đâu, ha ha ha ha ha ha…
- Anh nhớ mặt tôi đấy Liam Blackw…
Cụp.
===
- Ê ê ê ê! Tôi hỏi anh đấy! Estapha của tôi đã làm cái gì anh chưa mà anh cứ mở miệng ra là coi thường thấy rõ vậy hả?
“Con nhỏ này lúc đàm phán hay lên truyền thông thì điềm đạm lắm mà, sao cứ nói chuyện với mình là nó phiền nó nhức óc vậy nhỉ?”, Kai vừa cố gắng vờ như không nghe thấy, vừa đi loanh quanh trong dãy hành lang rối như mê cung của tòa lâu đài. Elenora vẫn kiên quyết bám sát hắn.
- Được rồi, cô nương, đức bệ hạ, nữ vương cao quý của tôi, tôi sai rồi. Từ giờ tôi không dám phát ngôn bừa bãi về Vương triều Estapha cao quý nữa, cô làm ơn cho tôi xin chút bình yên.
- Tôi không có bắt anh phải xin lỗi một cách gượng gạo như vậy - Elenora dậm mạnh chân xuống sàn đá. Giờ quay đầu lại, hắn mới để ý cô đang mặc một bộ váy lụa mềm mại, hai bàn chân để trần. - Tôi đang hỏi thật anh đấy, bộ Estapha của tôi yếu kém đến mức đó sao?
Cặp mắt xanh biếc của Elenora bỗng long lanh như chực trào lệ. Ôi, mình làm cô ấy tủi thân rồi à? Kai tự hỏi, hắn vốn không giỏi tâm lý phụ nữ. Cô gái trẻ tuổi này dù luôn cố gắng vững vàng trên chiến trường Valia khốc liệt hay những bàn đàm phán cam go, kì thực cô vẫn mang trong mình sự yếu đuối và bất an. Gánh vác cả một quốc gia (dù chỉ là ảo) trên một đôi vai bé nhỏ vẫn là một thử thách quá mức chịu đựng.
- Ừm thì… - Kai đưa tay gãi mái tóc bù xù chưa chải của mình - Cũng không đến nỗi nào. Như Liam đã nói đó, Estapha vẫn có hệ thống guild và các đội tuyển với thực lực cao. Trong chiến dịch phòng thủ Asterith, họ vẫn tỏ rõ sức cạnh tranh đáng kể và không hề có dấu hiệu thua thiệt…
- Anh cũng biết nói lời dễ nghe nữa cơ à - Elenora cúi đầu nhìn về một bên - So với cách tổ chức nề nếp của Zephrania, Estapha của tôi chẳng khác gì một đội quân ô hợp. Tôi đã dành nhiều thời gian tham khảo ý kiến của các nhà đầu tư, và lắng nghe cả các Guild thảo luận nữa… Nhưng mọi thứ càng lúc càng rối bời… Chúng tôi cứ liên tục thua, liên tục mất thành, và rồi mọi thứ trở nên quá muộn màng…
- Đừng nên so sánh với Zephrania rồi tự trách bản thân mình, cô bé - Kai quay người bước đi - Tên Drarkarr đó cũng không giỏi hơn cô là mấy đâu, nhưng Ignis Flamma lại là một câu chuyện khác.
Elenora vội chạy theo hắn.
- Anh và Ignis Flamma có quan hệ như thế nào? Dường như không chỉ là quen biết thông thường? À xin lỗi nếu câu hỏi này hơi quá thiếu tế nhị nhé…
- Chúng tôi từng đều là những kẻ vô danh. - Một lúc sau, Kai mới mở lời - Chúng tôi cùng nhau tìm hiểu về Valia và ước định một ngày sẽ cùng bước vào thế giới đó để khắc nên tên tuổi của mình. Và rồi…
- Và rồi? - Elenora mở lớn đôi mắt tò mò.
- Cũng chẳng có gì. Hắn phản bội tôi, và giờ tôi phải đòi lại những gì xứng đáng thuộc về mình.
- Anh không kể chi tiết hơn được sao?
- Tôi không nhớ là chúng ta có thân thiết gì nhau, cô bé.
- Vậy nếu sau này thân thiết hơn, anh hứa kể cho tôi nghe nhé?
- Không có nhu cầu.
Kai vẫn tiếp tục đi, vừa dáo dác tìm kiếm thứ gì.
- Này! Anh đang tìm cái gì vậy hả?
- Phòng tôi. Tôi tìm đường về phòng.
- Ủa chứ ban nãy anh ở ngay gần phòng mình mà?
- Vì cô dí tôi quá, nên tôi lạc mất tiêu rồi! Còn cô, cô cứ lẽo đẽo đi theo tôi nãy giờ làm gì?
- Tôi gọi anh ra phòng ăn sáng chứ sao! - Elenora lại hai tay chống nạnh, mặt nhăn lại - Đấy là cách đãi khách cho phải phép!
- Ăn sáng? - Kai quay lại - Trong phòng tôi cũng có rồi mà?
- Trời ạ! Đó là bữa-nhẹ, petit déjeuner en chambre! Tức là breakfast in chamber đó! Còn giờ là bữa Déjeuner, đây mới là bữa-sáng đúng nghĩa!
Kai nhíu mày, hếch cằm, mắt liếc xuống nhìn người con gái trước mắt mình với một vẻ đầy sự đánh giá.
- Cô nương, cô thật-sự là một quý’x tộc, phải không?
===
Trên đường tới phòng ăn, hai người họ đi qua một khu vườn trong nhà nơi có cửa sổ trời để lọt ánh nắng chan hòa chiếu xuống. Khuôn viên xung quanh khu vườn vẫn rất đẹp và hài hòa với tổng thể tòa lâu đài, nhưng bản thân khu vườn lại héo úa vô hồn, những bụi gai và nhánh cây đan rối vào nhau một màu xám xịt lạnh lẽo, dưới mặt đất còn thấy được một lớp tro bụi.
Vì sự khác biệt quá lạ lùng so với phần còn lại của tòa lâu đài, Kai thả chậm bước chân như có chút thắc mắc, nhưng Elenora phăm phăm dẫn hắn đi qua. Hắn không phải kẻ tọc mạch nên cũng chẳng để tâm quá nhiều.
===
Trong phòng ăn không quá rộng lớn nhưng vừa đủ sự diễm lệ và ấm áp - trái ngược hoàn toàn với hầm chứa tiền lạnh lẽo âm u đêm qua, một chiếc bàn dài đã bày biện bốn bộ bát đĩa nửa sứ nửa vàng ròng. Dụng cụ ăn uống làm bằng bạc nguyên khối phản chiếu một thứ ánh sáng dìu dịu từ cụm đèn chùm, mà Kai thầm nghĩ rằng tiện tay đút túi một cái nĩa cũng đủ tiền cho hắn sinh hoạt cả năm trời.
Từng món ăn được lần lượt dọn lên chỗ hắn ngồi. Trà đen, bánh mì bơ tỏi ăn kèm mứt, sau đó là trứng chần cùng thịt nguội, rồi tới súp khoai tây nấu cùng mấy vụn nấm đen đen rất nồng và đắng, và kết thúc bằng sữa chua Hy Lạp rưới một chút mật ong.
Kai là kẻ xuất thân nghèo khó, nếu không tính đêm qua, hắn chẳng có dịp nào được thưởng thức một bữa ăn quý tộc đúng nghĩa. Thứ sang chảnh nhất hắn từng biết tới chỉ là mấy bàn tự chọn ở business longe ngoài sân bay, hoặc mấy bữa buffet tiếp đón qua loa lấy lệ ở một số giải game. Hắn có chút ngạc nhiên vì bữa sáng quý tộc hóa ra… chẳng ngon lành cho lắm. Khá đơn điệu và nhạt nhòa, là do hắn không đủ tinh tế để thưởng thức chăng?
Nếu ở Việt Nam, hắn có thể lê bước chân lười biếng sau một đêm cày game ra đầu ngõ, tùy tâm trạng mà chọn một hàng quán giữa la liệt những quán ăn xếp nhau san sát, ngồi lên cái ghế nhựa chẳng rõ là của hàng nào, và đá một bát phở, bún, hoặc thứ gì đó đủ bùng nổ vị giác để xua hắn khỏi cơn tỉnh ngủ. Đúng vậy, tầm giờ này cách đây chưa đầy một tháng, hắn còn phải nhanh chóng thay đồ vào ca, kiếm mười tám ngàn đồng một giờ sau quầy thu ngân. Sau đó tới hai giờ chiều phải chạy vội vã tới trung tâm tiếng Anh để làm phụ giảng cho một thằng Tây ba lô có kiến thức bằng một nửa hắn, với mức lương một trăm ngàn một buổi dạy - vừa đúng một phần mười mức lương cho vị “giáo viên” Tây kia.
Tất cả những năm tháng tủi nhục chỉ để nối dài chút hơi tàn đam mê, để giữ lay lắt một ngọn lửa nhiệt huyết ấy, hắn đã trải qua tất cả nhờ lòng căm hờn mãnh liệt. Những lúc gục ngã ngay trên bàn phím và được chủ trọ phát hiện kịp thời, phải nhập viện vì suy kiệt sức khỏe và loét dạ dày, hay những lúc phải kìm lòng không thể bật khóc khi bị chèn ép trừ lương vì đã dám “sửa lưng” giảng viên chính, chỉ một thôi thúc cháy bỏng gượng hắn tiếp tục tiến bước.
“Mày phải trả thù, mày phải đòi lại những gì thuộc về mình.”
- Bằng bất cứ giá nào à?
Và đó là lời đầu tiên mà Liam Blackwell đã nói khi liên hệ hắn.
===
- Cậu Shun và chị Anna không ăn à?
Elenora quay qua hỏi một người đàn ông áng chừng đã ngoại tứ tuần, ăn mặc lịch thiệp mà Kai đoán là quản gia, danh hiệu mà hắn chỉ từng nhìn thấy trong phim. Suốt cả cuộc đời, dù là những gia đình giàu có nhất mà hắn có thể biết tới, họ cũng chỉ cùng lắm là có người giúp việc.
- Thưa, cậu Shunsuke có nhờ cô Anna tổng hợp lại dữ liệu toàn bộ những người chơi từng tham gia Estapha và thống kê tài chính ba năm qua. Họ say sưa trong phòng máy suốt từ đêm qua tới giờ.