Thái tử đột ngột phát bệnh, mấy ngày liền sốt cao không hạ, Thái y viện cũng bó tay không còn có cách nào.
Hoàng đế đích thân đến thăm hai lần, thuốc quý các loại được ban cho Đông cung không hề tiếc tay, vậy mà bệnh tình Thái tử vẫn không thuyên giảm. Hoàng hậu hoảng loạn, hạ lệnh dán cáo thị ngoài cung, cầu danh y khắp nơi, chỉ mong cứu được Thái tử.
Lệ phi nhắc đến chuyện này thì mặt mày đầy vẻ châm chọc:
“Thân thể yếu nhược thì không gánh nổi trọng trách. Hoàng hậu còn ra ngoài tìm thầy thuốc, nói phải dùng m.á.u mẫu thân làm thuốc dẫn mới trị nổi cho Thái tử.”
“Hôm nay ta đến thỉnh an hoàng hậu, tay nàng ta chi chít vết thương, vậy mà Thái tử có khá hơn chút nào đâu? Đúng thật là điên rồi.”
Lệ phi mới nói được mấy câu, Tiểu Thuận Tử chợt đến bẩm báo: Thanh Yến cư bên kia làm ít bánh ngọt, sai người mang tới cho Lệ phi nếm thử. Lệ phi nhìn ta từ đầu tới chân:
“Đây đâu phải mang bánh cho ta, rõ ràng là Nhị hoàng tử đến cung ta mời người đấy.”
Lệ phi khẽ cười, giọng nói nhu hoà: “Thu Thiền, sau này ngươi được Nhị hoàng tử ưu ái, đừng quên là ai đã dẫn đường cho ngươi.”
“Ân đức của nương nương, Thu Thiền suốt đời không quên. Dù thế nào, Thu Thiền cũng là người của nương nương.”
Ta quỳ gối hành lễ nhưng Lệ phi lập tức đỡ ta dậy.
“Thu Thiền à, ngươi theo ta bao năm nay, ta vẫn luôn xem ngươi như muội muội. Làm gì có chuyện muội muội phải quỳ trước tỷ tỷ chứ.”
Ta làm ra vẻ hoảng hốt, Lệ phi thấy thế càng thêm hài lòng. Khi ta cáo lui đứng dậy, Bích Vân ở phía sau liếc nhìn ta bằng ánh mắt độc ác.
56.
Không rõ Triệu Diễn đã căn dặn thế nào, cả Thanh Yến cư từ cung nữ đến thái giám ai nấy đều lễ độ với ta, còn chỉ đường cho ta biết Triệu Diễn đang ở đâu.
Ta thấy Triệu Diễn đang bàn chuyện cùng một người áo đen. Thấy ta đến, Triệu Diễn vẫy tay, người kia lập tức lui xuống. Ta thấy trên thư án của Triệu Diễn có một phong thư, trên thư có dấu ký hiệu mà Tĩnh vương thường dùng.
Mọi chuyện đều đang diễn ra đúng như kế hoạch của ta. Triệu Diễn thấy ta nhìn phong thư, khẽ cười một tiếng, tiện tay định mở ra:
“Lý Kiêu, tỷ muốn xem thì cứ xem. Ta chẳng có gì phải giấu tỷ cả.”
“Ta không có gì để xem.” Ta chụp lấy tay Triệu Diễn, đóng thư lại, “Chỉ là vài ngày nữa là sinh thần của ngươi rồi, ta đang nghĩ không biết năm nay còn có thể đón sinh nhật với ngươi hay không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sinh nhật của Triệu Diễn trùng với sinh nhật của Thái tử. Những năm trước, sinh nhật Thái tử đều được tổ chức linh đình ở điện Lân Đức, còn sinh nhật của Triệu Diễn chỉ có ta nấu một bát mì trường thọ ở Tê Vân điện cho hắn.
“Đương nhiên vẫn như mọi năm.” Triệu Diễn tiến sát lại gần ta, nhẹ nhàng ôm lấy ta từ phía trước.
Khóe môi hắn khẽ nhếch, dường như tâm tình rất tốt.
“Tỷ tỷ, đây đã là sinh nhật thứ mười mà tỷ mừng cho ta rồi.”
Ta muốn đẩy ra nhưng không đẩy được. Mặt Triệu Diễn vùi vào hõm vai ta, chóp mũi khẽ chạm lên vết sẹo nơi vai từng bị mũi tên xuyên thủng ở Ung Châu.
Hắn cười trông rất ngoan ngoãn, giọng nói mang theo chút nũng nịu:
“Chỉ cần tỷ ở bên ta… tỷ muốn gì ta cũng đều mang đến cho tỷ, được không?”
57.
Ngày mồng bảy tháng Mười, hoàng đế và hoàng hậu tay trong tay, đích thân chủ trì nghi lễ mừng sinh thần Thái tử. Sắc mặt Thái tử hồng hào, cùng Hoàng đế và Hoàng hậu đọc lời chúc, lập tức phá tan những tin đồn gần đây về việc thân thể Thái tử ngày một sa sút.
Chỉ có vài người hầu thân cận trong Đông cung biết rõ, đó là nhờ Thái tử miễn cưỡng uống vào loại dược liệu mạnh mới tạm thời hạ sốt, gắng gượng đứng ra dự lễ.
Cơn sốt cao không hạ của Thái tử kéo dài ngày một nghiêm trọng, thậm chí số ngày tỉnh táo cũng ít dần. Đủ loại phương thuốc đã được thử nhưng bệnh tình vẫn không có chuyển biến gì.
Hoàng đế đích thân rót rượu cho thái tử tại điện Lân Đức, giữ trọn thể diện cho hắn. Chúng thần bên dưới mặt vẫn không biến sắc nhưng trong lòng đều âm thầm suy đoán.
Thế nhưng ngay lúc không khí đang vui mừng, Hoàng đế đột nhiên nói ra một câu như sét đánh giữa trời quang:
"Trẫm đã nghĩ xong chiếu thư truyền ngôi, giao cho người thân tín nắm giữ. Chờ trẫm bách niên quy thiên, người ấy sẽ đưa chiếu thư ra, công bố người kế vị."
Một lời vừa dứt, bốn phía chấn động! Nếu người kế vị chính là thái tử, vậy chiếu thư này chẳng phải dư thừa sao?
Nhị hoàng tử lập công trở về, Hoàng đế lại không ban thưởng chút gì. Một hoàng tử xuất thân mẫu tộc không quyền không thế, nếu có đăng cơ cũng chỉ là cá nằm trên thớt, bị bá quan xâu xé.
Tam hoàng tử vẫn còn nằm trong tã lót, tương lai thế nào còn chưa thể định đoạt.
Rốt cuộc, ý định của Hoàng đế là gì đây?
Thái tử siết chặt nắm tay đến phát ra tiếng răng rắc, nét mặt cũng không còn giữ được bình tĩnh.