Trăng Mờ

Chương 6



Thế là Hạ chán nản đi ra ngoài sân nhìn sang nhà hàng xóm vẫn đang rất bận rộn kèn trống, cô quay sang hỏi Tú: “Cô Năm từ sáng vẫn chưa về ư?”

 

Tú gật đầu đáp: “Đúng vậy! Ở đây nếu như một khi có đám tang thì mẹ Tú sẽ trực phụ ở đó đến khi nào xong mới thôi.”

 

Hạ gật đầu, cô đang nghĩ đến việc cô Năm giống như mấy người giúp tang lễ mà cô biết, nhưng nhìn ánh mắt Tú rất kì quặc khi nói đến việc đó của cô Năm làm Hạ không khỏi nghĩ lung tung. Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ xui nghĩ ngược một hồi khiến Hạ không khỏi cảm tháy bản thân đúng là đang làm việc thừa thảy. Bản thân cô cũng chỉ là đến du ngoạn một chuyến, mà nếu như xảy ra rắc rối như vậy thì cô cũng không cần nán lại làm gì. Dù sao những người ở đây cũng sẽ không muốn người ngoài biết quá nhiều về họ cho nên Hạ quyết định sáng hôm sau trời xanh gió mát sẽ quay lại thành phố.

 

Cũng không vì gì, chỉ là vì muốn nán lại để cảm ơn và chào cô Năm một tiếng tử tế mà thôi.

 

Nhưng trăm nghìn lần là không ngờ tới, đêm ấy Hạ lại nằm mơ gặp ác mộng. Trong giấc mơ, Hạ thấy một cậu bé tầm mười tuổi bị kéo xuống nước dìm chết, mà lúc đó bản thân cô không biết liệu có phải vì quá sợ hãi hay không mà không tài nào nhúc nhích được, dù trong lòng rất muốn đến để giúp cậu bé kia nhưng chân không có cách nào nhấc lên. Thế là Hạ bất đắc dĩ phải đứng nhìn chòng chọc cái thứ dưới nước đang kéo cậu bé xuống và dìm chết. Nỗi sợ hãi khủng hoảng khiến Hạ không cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn một cảnh dã man ấy. Đừng nói gì là người thường, ngay cả một người học y như cô còn cảm thấy kinh hãi, thế giới quan sụp đổ dưới chân.

 

Vốn dĩ tưởng rằng như thế là kết thúc rồi, nhưng đâu ai mà ngờ được Hạ vừa định nhấc chân thử xem có đi được hay không thì phát hiện ôi trời ạ vẫn không đi được. Mà lúc này mặt nước vốn đã yên lặng thì đột nhiên lại lao xao nước, Hạ cau chặt mày, chắc có lẽ là cậu bé kia vẫn chưa đi, vẫn còn muốn giãy giụa ư?

 

Dòng suy nghĩ chỉ trôi qua mấy giây thì đột nhiên “Ầm” một tiếng, cậu bé kia ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Sắc mặt nó trăng bệch phản chiếu với khuôn mặt ấy chính là đôi mắt đen sâu hoắm như chứa đầy oán khí trừng trừng nhìn Hạ, như thể Hạ chính là kẻ thù truyền kiếp của nó vậy. Lúc này thì Hạ hết chống đỡ được, thế là cô hét lên một tiếng rồi ngã ngửa luôn về phía sau.

 

Chương 4

 

Không giống với trong phim một chút nào cả, tình tiết trong phim thì lúc này phải có người gọi Hạ tỉnh lại mới đúng kịch bản. Nhưng tiếc đời không như là phim, Hạ tự hét tự tỉnh, nhưng khi tỉnh rồi thì…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Mẹ nó chứ!

 

Hạ phát hiện mình đang nằm ngoài bãi cỏ, ánh trăng lờ mờ soi xuống khiến Hạ rất khó chịu. Vừa vuốt mặt cho trấn tĩnh thì phát hiện ra là muốn tỉnh cũng không tỉnh được. Cho dù là nghề nghiệp có đặc thù cỡ nào đi nữa thì vừa gặp ác mộng, khi tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm ở ngay chỗ trong cơn ác mộng thì bạn sẽ có cảm giác gì chứ. Hạ kinh hồn táng đảm lò dò ngồi dậy nhìn quanh dáo dác thì ôi…

 

Trái tim Hạ đập thình thịch thình thịch không kiểm soát được. Chuyện quái gì đây chứ, mặc dù cô đến đây cũng từng đi thăm thú nhiều nơi nhưng cái nơi này sao mà lạ quá vầy nè. Tự dưng đang yên đang lành ngủ ở nhà cô Năm sao lại đi tới đây?

 

Hạ đương nhiên cũng không phải phần tử mê tín dị đoan. Đương nhiên nếu chưa lâm vào đường cùng thì cô nhất định phải tự tìm cách cứu mình trước. Nghĩ là phải làm liền, Hạ nhanh chóng xốc lại tinh thần rồi quay đầu vào bờ muốn trèo lên bờ chạy. Từ lúc nãy tới giờ cô vẫn luôn tránh nhìn về cái chỗ kia trong cơn ác mộng, nhưng mà ngay lúc Hạ vừa trèo được một chân lên bờ thì lại nghe đó phát âm thanh xào xạc như thể có ai đang té nước.

 

Thôi nó lại tới rồi!

 

Mặc dù là trong lòng phản bác dữ dội những chuyện tâm linh ma quái nhưng mà Hạ cũng không thể kìm lòng nghĩ đến cái chuyện kia. Kệ nó, mình không nghe thấy, cũng không muốn quan tâm, việc của mình bây giờ chính là tìm đường về nhà cô Năm càng nhanh càng tốt. Nghĩ như thế thì Hạ lại dùng hết sức bình sức bình sinh của bản thân để kéo cái chân còn lại lên bờ, nhưng ngay sau đó cô nhận ra “hết sức bình sinh” của bản thân cuối cùng cũng chỉ bằng…sức mèo cào.

 

Lúc này một con người chưa bao giờ chửi thề như Hạ lại: “Cái dm nhà nó!”

 

Vừa chửi xong thì chân cô tê cứng luôn, sau đó thế là buông tay ngã phịch lại xuống đám cỏ. Ôi lại ngã, Hạ đang rất hối hận vì câu chửi thề vừa rồi đây, nếu như không chửi thề có phải tổ tiên sẽ không tức giận mà trách phạt không?

 

“Á…!”