Hạ cắt ngang lời nói của cô Năm, cô hỏi: “Vậy rốt cuộc tiếng hét lúc nãy là thế nào vậy ạ, liệu có phải là hàng xóm bị tai nạn gì rồi không ạ. Không phải chúng ta nên ra ngoài xem giúp xem như thế nào sao?”
Dù gì với thân phận của Hạ mà cả tin vào mấy chuyện mê tín này đến quên mất công việc cứu người thì sẽ rất có lỗi với tổ nghề. Nhưng cô Năm vừa nghe tới đây thì lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không được, vạn lần không được. Nếu như nhà nào chẳng may xúi quẩy bị thứ đó nhìn trúng thì chỉ có thể cam chịu. Con không nghe những âm thanh lúc nãy sao?”
Nghe chứ, chẳng những nghe mà còn nghe rất rõ nữa là đằng khác. Âm thanh đầu có lẽ là tiếng của người bị hại, sau đó là đến tiếng hét thất thanh của người nhà. Nhưng mọi thứ đều kết thúc một cách nhanh chóng, nhanh đến nỗi khó có thể mà tin được. Thấy Hạ đần mặt ra nên cô Năm có lẽ đoán được Hạ đã nhận ra sự khác thường đó nên vội nói tiếp: “Như con thấy đấy, hoàn toàn không hợp lẽ thường có phải không?”
Nhập gia tùy tục! Mặc dù Hạ không phục nhưng cũng không thể cãi lại chủ nhà, bỏ qua quy tắc của chỗ người ta mà làm xằng làm bậy được. Dù cho như vậy nhưng lương tâm và sự tò mò đã khiến cho cô không ngủ được mà thức trắng cả một đêm. Tờ mờ sáng hôm sau Hạ mới chợp mắt được một lúc thì bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức.
Rời giường của mình ra ngoài cửa nhà thì không thấy mẹ con cô Năm đâu, nhưng phía nhà hàng xóm nơi hôm qua Hạ nghe thấy những âm thanh kia đang tụ tập đông người. Không thể ngồi yên, Hạ liền sang nơi đó xem thử. Không ngờ rằng, đêm qua nhà đó thật sự đã xảy ra chuyện, một ông chú đang yên đang lành nửa đêm chạy ra ngoài ao ước, kết quả hụt chân ngã xuống nước chết.
Thế nhưng sau khi Hạ hòa vào đám đông thì phát hiện dường như đêm qua chẳng có ai nghe thấy những âm thanh kia, ngoại trừ…ba người họ. Quái lạ, Hạ chen chân sang phía bên kia tìm cô Năm, quả thật sắc mặt của cô không được tốt cho lắm. Hạ kéo cô Năm sang một góc rồi hỏi: “Chuyện là sao vậy ạ, tại sao mọi người lại chẳng có thái độ gì hết thế?”
Cô Năm lắc đầu bất lực, đảo mắt nhìn những người ở đây một lượt rồi nói: “Không biết, chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. Hơn nữa người nhà cũng nói là sáng nay do ông cụ trượt chân ngã xuống ao, vì nước quá lạnh nên khi kéo lên thì ông cụ đã đi rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Lạnh gì vào cái thời tiết này chứ. Nhưng sao họ lại nói dối ạ, chẳng phải chuyện này nên cho mọi người biết ư?”
Hạ thắc mắc nói, chẳng lẽ một cái bí mật cả xóm giấu còn chưa đủ hay sao mà còn có bí mật riêng từng nhà nữa chứ?
“Nhìn vẻ mặt của người nhà thì trông họ không giống như là đang che giấu, mà thật sự là ông cụ sáng nay mới mất vậy. Người già mà, dù sao mất như vậy cũng đỡ gánh nặng, họ đương nhiên sẽ không buồn đau quá mức.”
Cô Năm nói thì dễ nghe nhưng Hạ có thể nhận ra sự lo lắng sâu bên trong. Lúc này thì đến lượt Hạ nghi ngờ, liệu cô Năm này có phải thầy bói hay gì đây không?
Haha! Một người học y mà lại đi nghĩ thầy bói với chả thầy đồng thì đúng là não có vấn đề đấy. Thôi được rồi, Hạ nghĩ như thế rồi cũng không làm phiền tang gia người khác nữa mà quay về nhà ngủ thêm một giấc, dù sao cô cũng cần phải có bộ não bình tĩnh phân tích sự việc mới được.
Đến lúc cô giật mình thức giấc thì là do chuông điện thoại mình reo lên, nhưng vì là do lúc đó khi đến đây cô không hề biết là nơi này không có điện cho nên không mang theo sạc dự phòng. Dù pin điện thoại cô có trâu bò cỡ nào đi chăng nữa cũng sẽ tịt nguồn thôi. Quả nhiên khi vừa nói được vài câu, chưa nói đến được trọng tâm thì điện thoại tắt nguồn. Người gọi đến là mẹ của Hạ, bởi vì được thông báo trước nên cho dù là bị tắt giữa chừng thì bà ấy cũng sẽ không lo lắng.
Nhìn cái điện thoại nằm im thinh thít của mình, Hạ bắt đầu thầm cảm thấy không tốt. Sau đó cô tự trấn an mình, có lẽ do tâm lí, vả lại xưa nay cô chưa hề rời xa công nghệ nên mới cảm thấy như vậy thôi. Sau khi Tú biết tin thì cũng bảo đưa điện thoại cho cô ấy tới một hộ gia đình khá giả gần đó có máy phát điện sạc cho, nhưng cuối cũng lại phát hiện không có ổ cắm dẫn nên thôi, chút hy vọng cuối cùng tan theo mây khói.