Dù mọi người không vui lắm nhưng vì cô Năm là người rất có tiếng nói ở đây cho nên ai nấy dù không đồng ý cũng đành tạm im lặng. Cả đám cứ như thế dừng lại hết những việc đang làm, chú ý đứng xem Hạ đang “đánh ma”. Mẹ con cô Năm nhất thời cũng chưa có nghĩ ra được kế sách gì hay, đành phải đứng xem một lúc xem tình hình như thế nào trước. Không biết giờ này Tư đang tỉnh hay mê, có cảm giác đau hay thật sự đã bị ma ám vào, nhưng mà thật sự những người đứng xem không khỏi đau thay cho anh.
Đang yên đang lành, Hạ lại dây vào cái mớ bồng bông này, bây giờ đầu óc Hạ đang rối lắm, cô không biết có nên tin những thứ ma quỷ này hay không, hay tiếp tục giữ lấy tín ngưỡng vô thần của mình. Nhưng nếu không tin tưởng, thì những chuyện quỷ dị đang xảy ra tại đây, với cô phải giải thích như thế nào chứ. Hạ đang phải vừa đấu tranh đầu óc, lại phải đấu tranh chân tay thì thật sự là quá mệt mỏi. Đầu óc vốn muốn buông xuôi nhưng cơ thể lại không cho phép, tay chân mệt nhoài đang bắt cô phải tiếp tục cái việc cầm dép đánh vào người Tư.
Đương lúc này Hạ vốn tưởng đã kinh khủng lắm rồi thì đột nhiên cô cảm tưởng như không khí xung quanh bắt đầu im lặng, sau đó những cơn gió lạnh buốt lần lượt kéo tới, vừa mới chớp mắt, trong không gian im ắng phát ra một âm thanh quái gở. Đầu óc Hạ rét buốt, cô bàng hoàng mất mấy giây, sau đó định thần lại thì nhận ra kia chính là giọng ai đó đang ngâm một bài vè.
Mà âm thanh kia cũng không phải là một người, không phải là một nhóm người. Tóm lại Hạ cảm thấy thật sự quỷ dị khi lắng nghe kĩ nó. Một bài vè mang lời kinh dị, được phát ra bởi một âm thanh không đồng nhất, mà nó giống như một lúc là giọng một người, lúc thì lại là một tốp.
“Ai, là ai hát đấy?”
Hạ vẫn đang điên cuồng đánh, cô bây giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất là giành giật mạng sống, cho nên dù phía trước sắp xảy ra chuyện gì đi nữa, cô vẫn không được bỏ cuộc. Những tưởng hỏi như thế sẽ làm vơi phần nào sự sợ hãi đang dấy lên trong đầu cô, nhưng không, giờ thì nó chạy ra toàn thân luôn rồi.
Âm thanh kia vẫn cứ lúc nhanh lúc chậm, lúc đông lúc thưa như vậy, bài vè vẫn là những lời kinh dị ấy. Gai óc Hạ nổi lên toàn thân, cô dừng tay lại, từ từ dõi mắt nhìn về phía trước mặt. Thời gian vẫn đứng yên như thế, phía trước mặt cô sương khói mờ ảo, đâu đó xuất hiện những bóng dáng kì quái.
“Vãi ***!”
Hạ chửi thề trong lòng, cô thầm nghĩ từ bé đến lớn chưa từng gặp ma quỷ cho nên bây giờ ông trời để cô gặp một lần cho đủ luôn hay gì. Tranh thủ những thứ kia còn chưa tới gần, cô quay đầu nhìn lại tìm kiếm xem có thể nhận được sự giúp đỡ nào không. Nhưng không, thời gian phía sau lưng cô yên ắng như tờ, và tất cả mọi người đều đứng yên như phỗng, không có dấu hiệu nhúc nhích. Hạ không biết là hiện tại cô thấy họ đứng yên hay họ thấy cô đứng yên nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô Năm, cô Năm là thầy không biết bà ấy có thể khác biệt không?
Hạ vẫn chưa thôi hy vọng, cô đảo mắt xung quanh, hướng về phía cô năm nhưng đã làm cô thất vọng, bởi vì cô Năm cũng không ngoại lệ, đứng như tượng tạc. Trong lúc Hạ đang chán nản định quay đầu thì mắt cô đột nhiên sáng lên, cô đã phát hiện điều gì đó bất thường. À, cái điều bất thường ấy đã làm cho mắt cô vụt tắt trong một hơi thở. Tú, biến mất rồi!
Dù không chắc chắn điều gì nhưng Hạ vẫn tính đến khả năng xấu nhất. Và quả nhiên, khả năng tốt nghĩ mãi không được nhưng khả năng xấu nghĩ cái có ngay. Tú, biến mất phía sau lưng nhưng đã xuất hiện trước mặt Hạ, cô ấy đang dẫn đầu cái đám hình thù kì dị kia.
Bài vè lại ngân nga, lặp đi lặp lại đến mức Hạ cảm thấy đây chẳng khác gì địa ngục, cứ vòng lặp tra tấn tội nhân không có hồi kết. Vẫn là Tú, nhưng cô ấy trong bộ quần áo trắng tinh, sắc mặt trắng bệch với mái tóc đen dài xõa xuống che khuất nửa già khuôn mặt ở trong đám sương khói kia đúng thật là…
Khiến người ta vừa nhìn đã nghĩ ngay đến oán hồn trinh nữ!
Những cái bóng phía sau Tú đang nhảy múa, cả hình thù và điệu nhảy đều quỷ dị như nhau, cứ thấp thoáng, thấp thoáng. Hạ không biết phải làm gì, vừa định gọi tên Tú thì cô đã hét toáng lên trước. Tư đã bại trận dưới chân Hạ bây giờ đột nhiên vùng dậy, đưa bàn tay lạnh ngắt nắm lấy cổ chân Hạ. Nãy giờ bị phía trước dọa không để ý tới, đám ma quỷ bu bám trên người Tư vẫn còn nguyên đó, ma quỷ nó không di chuyển, nó chỉ xuất hiện nhiều thêm mà thôi.
Lúc đánh người ta thì hùng hồn lắm, bây giờ mặt đối mặt, Hạ bị cái đám lâu la dưới chân dưới chân hù cho sợ mất cả mật, cô ngồi phịch xuống đất, sợ quá hét không thành tiếng, chỉ còn có thể thở hỗn hển.