Trăng Mờ

Chương 16



Thế nhưng nhận lại chỉ là sự thất vọng, Hạ vẫn cố chấp im lặng. Tú khẽ cau mày, nhưng không còn cách nào khác, cũng chẳng thể cưỡng ép Hạ nói ra được, chỉ đành tới đâu tính tới đó vậy. Cô bàn bạc với cô Năm đôi phút rồi phân công mọi người bắt tay ngay vào việc. Thực chất sau khi Hạ có biểu hiện lạ như thế thì Tú vô cùng bất an, cô đã không còn tin tưởng vào việc mình làm như trước nữa rồi, chỉ đành dè dặt tới đâu hay tới đó, xem Hạ có thay đổi suy nghĩ hay không mà thôi.

 

Những người đi đào đất thì vẫn làm việc, cô Năm cũng phải cho họ bùa để bên người, sợ rằng có chuyện gì đó không hay. Ấy vậy mà chạy trời không khỏi nắng, mấy bọn họ ước tính chỉ vừa đào được nhiều nhất là nửa tiếng thì đã có chuyện.

 

Cô Năm vốn vẫn luôn túc trực mãi không vấn đề gì, vậy mà vừa mới quay lưng chưa vào đến nhà thì nghe chỗ đào hố có tiếng la ó, sau đó những người ngoài đó đều hét lên. Không biết vì sao mà một người trong số họ lại đột nhiên trở nên kì lạ, anh ta ú ớ thứ gì đó trong miệng rồi xúc đất đổ lại trở vào hố lấp.

 

Hạ đứng cạnh quan tài nhìn hành động của mọi người nãy giờ, đến đây thì cô bỗng kinh sợ, cả người bất giác run lên. Cô không thể tin được việc này, hoặc là có thể cô không muốn tin rằng trên đời này lại có thể xảy ra chuyện vi diệu đến như thế. Bây giờ tâm trí cô đang dằn co dữ dội, nửa muốn tham gia, nữa lại sợ hãi. Nhưng sợ hãi đến mấy thì đến phút tiếp theo cô cũng không thể nào đứng yên được nữa. Trái tim cô suýt thì nhảy ra khỏi lòng n.g.ự.c khi nghe bên ngoài chỗ đào hố có người lên tiếng nói: “Anh Tư ơi, nếu anh mệt quá thì về nghỉ đi.”

 

“Dừng lại!”

 

Tiếng hét của Hạ không lớn đâu, chỉ đủ làm những người có mặt tại đây thiếu điều tim nhảy ra ngoài, tuột huyết áp chết. Bây giờ hình như cả đám bắt đầu thấy sợ Hạ hơn là sợ ma rồi, cho nên ánh mắt của mọi người nhìn Hạ rất chi là không thân thiện. Thế nhưng Hạ bất chấp hết, cô lao ra ngoài chỗ đào miệng hố, dứt khoác ôm luôn anh Tư kia kéo lê vào trong nhà.

 

Không biết ở đâu Hạ lại đào ra lắm sức mạnh thế, trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ kéo anh Tư kia càng xa miệng hố thì càng tốt. Nhưng đâu phải muốn kéo là kéo được, chỉ mới nửa đoạn đường Hạ đã bị khựng lại. Vốn cô đang kéo Tư rất nhẹ nhàng, ai ngờ đến nửa đường thì lại như kéo phải vật gì hàng trăm kí. Hạ quay lại, cô hét lên kinh hoàng khi nhìn thấy những thứ không muốn thấy đang bu bám trên người Tư.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mẹ con cô Năm vừa nhìn đã  biết Hạ gặp phải chuyện gì, chỉ là hai người không thể nhìn thấy nên khó có thể giúp đỡ. Hạ hét xong, trên mặt cô tái mét nhìn chằm chằm vào người Tư, nhưng cô không phải đang nhìn anh ta mà là nhìn những thứ kia. Một, hai, ba, bốn, năm…Hạ đếm mà đếm không xuể số ma đang đeo trên người Tư. Hình thù của chúng quái dị vô cùng, nào là mặt mày phình trương, nào là sứt tay mất đầu, muôn hình muôn vạn hình dáng khiến người nhìn bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp.

 

Sau những gì đã xảy ra y chang trong giấc mộng mị kia thì cô đã tin tưởng rằng cô có thể nhìn thấy trước được tương lai, mà tương lai lại không phải điều tốt đẹp gì. Dù sao cho dù không thể chấp nhận được hiện thực ngay được nhưng với người học y thì sự gan dạ cũng hơn người thường. Hạ lúc này không nghĩ làm người tốt hay gì cả, cô chỉ đơn giản là muốn cứu chính bản thân mình mà thôi.

 

Dù sao cô cũng chỉ là bị bồ đá, mà bồ đá cùng lắm cũng chỉ ngang với bị bò đá thôi chứ có hơn gì đâu, cô chưa có muốn chết. Ai lại muốn vì một chuyến du lịch mà mất mạng cơ chứ. Cắn chặt răng lấy can đảm, Hạ hét lên: “Buông ra, còn không buông tao đ.ấ.m c.h.ế.t *** mày!”

 

Lời tuyên ngôn nghe rất hùng hồn, người khác tưởng Hạ cùng lắm chỉ là dọa miệng, ai mà ngờ được cô vừa nói vừa làm, dứt khoác lột dép đập liên tục vào người Tư. Thấy cảnh này, có mấy người không hiểu chuyện muốn xông vào can ngăn nhưng đã bị cô Năm cản lại, cô nói: “Con bé nó không đánh thằng Tư đâu.”

 

“Cô Năm, cô mù rồi à. Con nhỏ đó không đánh thằng Tư thì còn đánh ai nữa chứ. Giả điên giả khùng muốn làm bậy à?”

 

Mấy người vẫn muốn nhào lên, cô Năm tức tối quay lại quát mắng: “Mấy người không nhìn thấy được đâu.”

 

Mấy người kia lại muốn cãi, lúc này Tú đi đến trước mặt bọn họ rồi lạnh lùng nói: “Cô ấy đang đánh ma, cô ấy có thể thấy được chúng. Nếu như bây giờ các chú cản lại thì anh Tư xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm đây?”