- Ý cô là tôi muốn làm gì? Cô bị mất trí nhớ sao? Trước đó, khi cô phát hiện vé của tôi là giả, cô cùng Lưu Ngọc và những người khác đã vây đánh tôi. Cô còn làm tôi bị thương cả mặt nữa. Cô quên rồi sao?
Cao Lăng nghe thấy lời Diệp Nhiên, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nói.
- Diệp Nhiên, cô suy nghĩ kỹ đi. Thật ra, chúng ta có thể hợp tác. Kiều Niên là kẻ hại chúng ta. Kiều Niên là đối thủ của chúng ta. Cùng nhau làm cho ả ta tàn phế, được không?
- Đừng lo, các người sẽ không thoát đâu. Tôi đã đợi Kiều Niên, không ngờ cô lại đến trước. - Diệp Nhiên khoanh tay nhìn Cao Lăng.
- Tôi không ngờ cô cũng bị đuổi học. Vì chuyện cũ, tôi nhắc nhở cô một câu. Bố mẹ tôi có nhiều mối quan hệ, nhưng vì Kiều Niên là hiệu trưởng trường An nên chẳng trường nào nhận tôi vào học cả. Tôi chỉ có thể nói là tôi sẽ đi học nghề! Mặt mũi tôi bị lũ đàn bà độc ác các người làm hỏng hết rồi. Đời tôi đến đây là hết. Tôi sẽ không bao giờ tha cho các người!
Vừa nói, Diệp Nhiên vừa tiến lại gần Cao Lăng.
Cao Lăng nhìn Diệp Nhiên, chân run rẩy. Cô hét lên.
- Đừng làm gì dại dột. Đây là khu trung tâm. Nếu cô dám làm gì dại dột, sau này sẽ vào tù!
- Ngồi tù thì có gì phải sợ? Tương lai tôi đã tiêu tan rồi. Sao tôi còn sợ vào tù? - Diệp Nhiên nhìn Cao Lăng với vẻ thích thú. Rồi cô nói với những người xung quanh.
- Đi, lột đồ cô ta ra rồi đánh thật mạnh. Ai đánh cô ta mạnh thì tôi thưởng 100.000 tệ.