- Niên Niên, ừm, tôi đang ở cổng sân vận động. Cô... cô có thể bảo bảo vệ ở đây cho tôi vào được không?
Kiều Niên từ chối thẳng thừng.
- Không!
Giọng Cao Lăng trở nên xúc động.
- Niên Niên, tôi thực sự rất thích nhạc của Đông Hoa tiên sinh. Tôi biết cô cũng yêu âm nhạc. Cô nên hiểu cho sự bốc đồng của tôi. Ban đầu tôi cứ nghĩ Hạ Tuyết sẽ đưa tôi đến gặp Đông Hoa tiên sinh nên tôi cứ giúp cô ấy. Nhưng giờ tôi biết mình đã sai. Vì chúng ta đều là fan của Đông Hoa tiên sinh, cô có thể cho tôi vào được không? Tôi thề sẽ không làm phiền cô nữa. Tôi hứa!
Kiều Niên thấy lời Cao Lăng thật buồn cười.
- Cô thích Đông Hoa tiên sinh sao? Đó không phải là lý do để cô muốn làm gì thì làm. Giờ tôi rất thương Đông Hoa tiên sinh. Anh ấy thật xui xẻo. Anh ấy còn chưa biết cô là ai mà cô đã đổ hết tội lỗi cho anh ấy vì những việc làm bẩn thỉu của mình. Cô đã khiến anh ấy phải gánh chịu một tội lỗi to lớn như vậy! - Kiều Niên nói một cách mỉa mai.
Kiều Niên thật sự không thể tin nổi trên đời này lại có người trơ trẽn như vậy.
Cao Lăng đã bị đuổi khỏi giới âm nhạc rồi mà vẫn còn mặt dày gọi như vậy!
- Niên Niên, thật ra tôi không có ý đó...
Giọng Kiều Niên trở nên lạnh lẽo. Không chút do dự, cô ngắt lời Cao Lăng.
- Tôi nói cho cô biết, đừng làm phiền tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ không để cô ở lại An thành nữa!