- Tình hình của anh ấy hiện tại rất an toàn. Nếu anh gặp anh ấy và đề cập đến chuyện hợp tác, có thể anh sẽ...
Tuy nhiên, trước khi Cố Châu kịp nói hết câu, Kiều Niên đã ngắt lời anh.
Kiều Niên biết rõ Cố Châu vẫn luôn muốn tìm Cố Vũ. Cô cũng hiểu Cố Vũ rất quan trọng với Cố Châu.
- Anh sẽ phá hỏng mọi kế hoạch của anh ấy. Về nhanh đi. Bọn trẻ vẫn đang gặp nguy hiểm. Em vẫn muốn đi châu Âu một chuyến. - Kiều Niên không tiện nói rõ qua điện thoại, nên cô nói một cách mơ hồ.
Cố Châu nghe Kiều Niên nói, có chút khó hiểu. Anh hỏi.
- Sao em lại đi châu Âu?
- Bố mẹ em phát hiện ra vụ bắt cóc năm đó của em có liên quan đến châu Âu. - Kiều Niên thở dài bất lực, khẽ nói.
- Phức tạp lắm. Vụ bắt cóc năm đó hình như không đơn giản như chúng ta nghĩ. Em muốn qua đó xem thử có tìm được manh mối nào khác không.
- Được, anh sẽ quay lại sớm nhất có thể.
- Được, em đợi anh. - Kiều Niên mỉm cười đồng ý. Vừa định cúp máy, cô nghe thấy giọng nói ngập ngừng của Cố Châu.
- Ừm...
- Sao vậy? - Kiều Niên hỏi với vẻ bối rối.
- Niên Nhi.
Mỗi lần Cố Châu gọi cô là "Niên Nhi", giọng anh lại hơi cao lên. Giọng nói mang theo chút cám dỗ, khiến tim cô đập thình thịch.
- Em ở đây.
- Em có nhớ anh không?
Giọng nói lạnh lùng và ủy khuất của Cố Châu vang lên từ điện thoại. Tim Kiều Niên đập thình thịch.
Kiều Niên không khỏi đỏ mặt. Cô nắm chặt điện thoại, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.
- Em không nhớ anh sao?
Giọng nói của anh như có ma lực gì đó, Kiều Niên không nỡ từ chối.
Kiều Niên mím môi, hít một hơi thật sâu. Cô vội vàng nói.
- Em nhớ!
Nói xong, không đợi Cố Châu lên tiếng, cô cúp máy.
Cố Châu vừa định nói gì đó, thì nhận ra cô đã cúp máy. Đôi mắt phượng của anh ánh lên vẻ tươi cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh biết Kiều Niên rất dễ xấu hổ. Dường như anh có thể nhìn thấy Kiều Niên đang ngượng ngùng đứng trước mặt mình.
Cố Châu nghĩ đến khuôn mặt hơi đỏ của Kiều Niên, ánh mắt dần dần tràn ngập dục vọng. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng không nghĩ đến Kiều Niên, để kiềm chế dục vọng trong người.
Một lúc sau, ánh mắt của Cố Châu lập tức trở nên lạnh lẽo.
Trước đó, Kiều Niên còn nhờ Lục Tứ thiếu gia đưa Tiểu Bảo về nước trước. Cô sẽ cùng anh ở MY. Sau khi anh bình phục, hai người sẽ cùng nhau về nhà.
Nhưng tất cả đã bị người đó phá hỏng.
Cố Châu lại nhấc máy, lạnh lùng gọi vào số liên lạc của người kia.
Người bên kia nghe máy rất nhanh.
- A Châu?
Một giọng nữ dịu dàng vang lên trong điện thoại. Dường như có chút ngạc nhiên trong giọng nói của bà.
Bạch Huệ liếc nhìn điện thoại, chắc chắn là Cố Châu. Vừa định lên tiếng, bà nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Cố Châu phát ra từ điện thoại.
- Ừ.
Khi Bạch Huệ nghe thấy giọng của Cố Châu, bà khẽ siết chặt nắm đấm.
Từ khi Cố Châu trở về biệt thự nhà họ Cố, anh chưa từng gọi điện cho bà lần nào nữa.
Hiếm khi anh chủ động gọi điện. Bạch Huệ do dự một chút rồi nói.
- A Châu, con gọi...
- Tôi muốn làm phiền bà một chuyện.
Bạch Huệ chưa kịp nói hết câu, giọng nói lạnh lùng của Cố Châu đã cắt ngang. Bà chưa kịp nói gì thì đã nghe Cố Châu nói tiếp.
- Đừng làm phiền vợ con tôi nữa. Tránh xa họ ra. Nếu không thì đừng trách tôi coi thường huyết thống.