Tôi Là Bà Chủ Của Kẻ Săn Đầu Người

Chương 5



Tôi quyết định sẽ mở một lớp học tại gia dành riêng cho Lục Trầm.

Buổi học đầu tiên: nấu ăn.

Anh đứng trước căn bếp của tôi, ánh mắt cảnh giác, biểu cảm căng cứng như thể đang đứng giữa một chiến trường thật sự.

“Mục tiêu?” Anh hỏi, giọng trầm và nghiêm túc.

“Canh trứng cà chua.” Tôi đáp.

Anh cúi nhìn quả cà chua trên bàn như đang đối diện với một trái mìn chưa gỡ kíp.

“Phải giết nó thế nào?”

Tôi chớp mắt, cố nhịn cười: “Rửa, cắt, không giết.”

Tôi đưa cho anh một con dao gọt, dặn: “Nhẹ tay thôi.”

Anh cầm dao, ra tay dứt khoát như đang xử lý mục tiêu, và chỉ vài giây sau… quả cà chua biến thành một đống tương cà đỏ lòm.

Tôi thở dài: “Không sao. Mình làm món khác.”

Tôi đổi sang món trứng chiên.

Anh đập quả trứng đầu tiên, kết quả là vỏ rơi thẳng vào chảo, còn lòng đỏ thì văng thẳng lên mặt tôi.

Anh trầm giọng, đầy hối lỗi: “Xin lỗi, tôi đã gây sát thương cho chỉ huy.”

Tôi lau mặt, cười như mếu: “Không sao, cố lên.”

Lần thứ ba, cuối cùng anh cũng đập trứng thành công, lòng đỏ và lòng trắng gọn gàng chảy vào chảo.

Anh nói, như tuyên bố một chiến công: “Thành tựu đầu tiên trong đời nấu ăn.”

Tôi gật đầu: “Chúng ta cần thêm muối.”

Anh nghiêng đầu: “Muối là thứ màu trắng, giống bột súng?”

Tôi thở dài: “Đừng ví mọi thứ với vũ khí.”

Anh im lặng đứng nhìn tôi nêm nếm gia vị, ánh mắt dõi theo từng động tác.

“Sao cô làm được mọi thứ dễ vậy?” Anh hỏi.

Tôi mỉm cười: “Vì tôi không sống trong rừng rậm và lẩn trốn lính đánh thuê.”

Anh gật gù: “Công nhận, môi trường ảnh hưởng nhân cách.”

Cuối cùng, nồi canh trứng cà chua cũng hoàn thành.

Anh múc một muỗng, đưa lên miệng nếm thử.

Mặt anh vẫn không đổi sắc: “Ổn.”

Tôi hỏi: “Ngon không?”

Anh đáp: “Không tệ hơn thuốc chống độc.”

Tôi bật cười: “Cảm ơn lời khen.”

Trong lúc ăn, tôi đưa cho anh một chiếc tạp dề in hình con thỏ màu hồng.

“Đeo vào cho hợp không khí.”

Anh nhận lấy, đeo vào, ánh mắt trống rỗng như vừa đánh mất một phần danh dự.

“Tôi từng mặc áo chống đạn, chưa từng mặc thứ này.”

Tôi cười: “Đây là cấp độ mới trong huấn luyện tâm lý.”

Anh ăn hết bát canh.

Tôi hỏi: “Anh cảm thấy sao?”

“No.”

“Còn gì nữa không?”

“Muốn… nấu lại lần nữa.”

Tôi ngạc nhiên: “Anh thích nấu ăn?”

“Không. Nhưng tôi không muốn thất bại nhiều thế.”

Tôi cười: “Đó gọi là cầu tiến.”

Tối hôm đó, khi tôi đang ngồi trong phòng, bất chợt nghe tiếng động lạch cạch phát ra từ bếp.

Tôi bước ra, thấy Lục Trầm đang loay hoay với chảo trứng.

Anh không hề biết tôi đang đứng ngay sau.

Khi món trứng hoàn thành, anh nhìn nó thật lâu, rồi bất giác mỉm cười.

Nụ cười rất nhẹ, rất ngắn… nhưng đó là nụ cười đầu tiên tôi từng thấy từ anh.

Tôi khẽ nói: “Chúc mừng. Anh vừa tốt nghiệp mẫu giáo.”

Anh giật mình quay lại, suýt đánh rơi chảo: “Cô luôn xuất hiện không tiếng động thế sao?”