Tôi Là Bà Chủ Của Kẻ Săn Đầu Người

Chương 4



Sáng hôm sau, tôi quyết tâm kéo Lục Trầm ra khỏi nhà ngay từ sớm.

Anh vừa bước qua cửa đã hỏi, giọng đầy nghi ngờ: “Đi đâu?” Tay phải của anh vẫn đặt sát bên hông, ngay chỗ giấu con dao găm trong áo khoác, như thể chỉ chờ một tín hiệu để rút ra.

Tôi nghiêm mặt: “Đi mua quần áo. Và đừng cầm dao.”

Anh gật đầu đồng ý, nhưng ánh mắt vẫn đảo quanh, cảnh giác như đang chuẩn bị đột nhập vào một căn cứ của địch.

Tôi dẫn anh đến trung tâm thương mại đông đúc ở khu trung tâm.

Vừa bước qua cửa chính, anh lập tức sầm mặt: “Quá nhiều người. Dễ bị phục kích.”

Tôi trấn an: “Chỉ là dân văn phòng cuối tuần ra ngoài chơi thôi.”

Anh nghiêng đầu, hỏi tiếp: “Vì sao bọn họ cười nhiều như vậy?”

Tôi cười nhẹ: “Vì họ không biết anh là sát thủ.”

Anh nhíu mày, gật nhẹ: “Nói cũng đúng.”

Tôi kéo anh vào một cửa hàng thời trang nam.

Nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy Lục Trầm đã sáng bừng ánh mắt, nở nụ cười niềm nở: “Bạn trai chị à?”

Tôi chưa kịp mở miệng thì Lục Trầm đã đáp gọn: “Không.”

Anh nói tiếp, dửng dưng như đang thông báo thời tiết: “Anh chỉ là sát thủ được thuê theo dõi cô ấy.”

Cả cửa hàng lập tức chìm vào im lặng. Không khí như đông cứng lại.

Tôi vội vàng cười trừ, chữa cháy: “Anh ấy đùa đó.”

Tôi chọn một chiếc sơ mi màu xanh navy đưa cho anh: “Thử đi.”

Anh mặc vào, đứng trước gương soi kỹ từng chi tiết, rồi kết luận: “Giống đồng phục tang lễ.”

Tôi phì cười: “Cái đó gọi là lịch sự.”

Sau khi thử liền một lúc bảy bộ quần áo, cuối cùng anh cũng dừng lại ở một chiếc hoodie màu xám tro.

Anh giải thích: “Thoải mái, dễ di chuyển, không lộ vũ khí.”

Tôi tò mò: “Vì sao anh cứ nghĩ ai cũng muốn ám sát anh?”

Anh đáp gọn: “Vì 80% người tôi từng gặp đều thử rồi.”

Tôi rướn mày: “Còn 20%?”

Anh nhìn tôi thản nhiên: “Đã chết.”

Lúc tính tiền, tôi rút thẻ đưa cho nhân viên.

Nhưng Lục Trầm giơ tay chặn lại: “Tôi có tiền.”

Tôi hỏi: “Thù lao cho việc bảo vệ?”

Anh đáp: “Không. Là tiền thưởng khi dọn ổ của một băng nhóm Nga.”

Nghe vậy, tôi lập tức lùi lại nửa bước, giơ tay: “Tôi không hỏi thêm nữa đâu.”

Anh trả tiền xong, quay sang tôi: “Giờ làm gì tiếp?”

Tôi đáp: “Xem phim.”

Anh hỏi: “Phim hành động?”

Tôi lắc đầu: “Không. Phim tình cảm.”

Trong rạp, anh ngồi thẳng lưng, mắt không rời màn hình một giây.

Tôi khẽ hỏi: “Sợ bị ám sát à?”

Anh lắc đầu: “Không. Tôi đang phân tích tâm lý kẻ tình nghi.”

Tôi nhắc: “Họ là nhân vật chính!”

Anh trầm ngâm: “Vậy tại sao cô gái khóc suốt mà anh ta không ôm cô ấy?”

Tôi đáp: “Vì kịch bản yêu cầu họ ngược nhau 20 phút.”

Khi bộ phim kết thúc, anh ngồi yên vài giây rồi nói: “Tôi không hiểu nổi tình yêu.”

Tôi bật cười: “Không sao. Anh còn không hiểu cách đập trứng mà.”

Trên đường về, anh bất ngờ hỏi: “Tôi mặc thế này, có giống người bình thường chưa?”

Tôi nhìn anh từ đầu đến chân: “Giống hơn rồi. Còn thiếu một điều.”

Anh nghiêng đầu: “Gì?”

Tôi đáp: “Anh vẫn chưa học cách cười.”

Anh ta nhíu mày, cố gắng nhếch khóe miệng.

Tôi ôm bụng cười ngất: “Thôi, đừng. Nhìn như đang đau bụng.”