Tôi Là Bà Chủ Của Kẻ Săn Đầu Người
Tôi quyết định bắt đầu chương trình huấn luyện Lục Trầm từ kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất: nấu ăn.
Tôi hỏi thẳng: “Anh biết bật bếp không?”
Lục Trầm đứng trước chiếc bếp ga, ánh mắt dò xét như đang quan sát một thiết bị nổ nguy hiểm.
Anh ta nghiêm túc hỏi: “Có cần gỡ chốt an toàn không?”
Tôi bật cười bất lực: “Đó là bếp, không phải lựu đạn.”
Tôi cúi xuống bật lửa, nghe tiếng “bụp” vang lên, ngọn lửa xanh lập tức bùng lên dưới đáy nồi.
Ngay khoảnh khắc đó, theo phản xạ nghề nghiệp, Lục Trầm lập tức… rút dao ra.
Tôi hoảng hốt quát: “Tắt lửa! Đưa dao vào bao ngay!”
Anh ta làm theo, vẻ mặt không chút xấu hổ, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng trách tôi, đây là phản xạ của nghề.”
Tôi vỗ trán, than thở: “Tôi đang nuôi một con sói đội lốt nhân viên giao hàng.”
Món tập đầu tiên tôi chọn là trứng chiên cà chua.
Tôi đưa quả trứng cho anh: “Đập trứng đi.”
Anh ta bóp mạnh một cái, “bụp”, lòng trắng và lòng đỏ bắn tung, quả trứng vỡ nát bét trong lòng bàn tay anh.
Tôi trợn mắt: “Anh đập trứng hay bóp cổ người ta vậy?”
Anh ta thản nhiên đáp: “Lực tay chưa điều chỉnh.”
Tôi chỉ tay ra hiệu: “Làm lại.”
Lần này, anh ta cầm quả trứng bằng cả hai tay, nâng niu như đang xử lý một vật thể lạ cực kỳ nguy hiểm.
“Cạch!” Quả trứng đập nhẹ vào mép bàn, vỏ nứt một đường nhỏ.
Tôi gật đầu hài lòng: “Tiến bộ rồi.”
Anh ta thở phào, như thể vừa vượt qua một bài sát hạch khắt khe.
Tôi quay sang cắt cà chua, nhưng chưa kịp xong thì nghe tiếng “xoảng!” từ phía sau.
Quay lại, tôi thấy anh ta vừa làm rơi quả trứng xuống sàn.
Anh nhìn chằm chằm vào vũng lòng trắng loang lổ, ánh mắt nghiêm trọng như đang đứng trước hiện trường vụ án.
“Đây là… máu trứng à?”
Tôi bật cười: “Chào mừng anh đến với đời sống nội trợ.”
Sau gần 30 phút vật lộn, cuối cùng món trứng chiên cà chua cũng ra lò.
Không bị cháy, không còn sống, chỉ hơi mặn… như nước mắt của một người đang tập nghề mới.
Tôi nếm thử một miếng: “Cũng không tệ.”
Lục Trầm hỏi ngay: “Có thể dùng làm mồi nhử không?”
Tôi đáp gọn: “Không. Dùng làm bữa tối cho người bình thường thôi.”
Ăn xong, tôi chỉ vào chồng bát đĩa: “Anh rửa đi.”
Lục Trầm không phản đối, cởi áo khoác, xắn tay áo, trông nghiêm túc chẳng khác gì chuẩn bị bước vào ca phẫu thuật.
Anh đứng trước vòi nước, hỏi với vẻ cảnh giác: “…Nước tự chảy à?”
Tôi nhướng mày: “Không lẽ tôi phải lấy từng xô nước đổ vào?”
Anh ta gật đầu, rồi xoay nhẹ tay cầm vòi. Ngay lập tức, nước phun mạnh ra, tạt ướt nửa chiếc áo sơ mi của anh.
Anh cau mày: “Tôi nghĩ đây là một dạng tấn công bất ngờ.”
Tôi chép miệng: “Không. Đây chỉ là vòi nước bình thường.”
Rửa xong, tôi thưởng cho anh một thanh kẹo.
Anh nhìn nó nghi ngờ: “Đây là…?”
Tôi đáp: “Phần thưởng vì anh không đốt cháy bếp nhà tôi.”
Anh cắn thử một miếng, lập tức nhăn mặt: “Ngọt quá. Có phải là thuốc độc vị ngọt không?”
Tôi khoanh tay: “Anh thật sự nghĩ tôi sẽ đầu độc anh à?”
Anh đáp tỉnh bơ: “Tôi chưa đủ tin tưởng cô.”
Tôi tựa lưng vào ghế, khẽ cười: “Còn tôi thì đang cố dạy một sát thủ cách làm người.”
Anh ta trầm ngâm vài giây rồi nói: “Cô là người kỳ quặc.”
Tôi đáp ngay: “Cảm ơn. Tôi tự hào về điều đó.”
Trước khi đi ngủ, tôi hỏi: “Ngày mai có muốn ra ngoài không?”
Anh ta nghiêng đầu: “Để làm gì?”
Tôi mỉm cười: “Tập tiếp kỹ năng sống: mua quần áo, xem phim, dạo chợ đêm.”
Anh gật đầu chậm rãi: “Miễn là không liên quan đến trứng nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com