Tôi Là Bà Chủ Của Kẻ Săn Đầu Người

Chương 2



Buổi sáng hôm đó, tôi đi làm như thường lệ, vẫn theo lịch trình quen thuộc.

Phía sau tôi, Lục Trầm mặc nguyên một bộ đồ đen từ đầu đến chân, bước đi cách tôi đúng ba bước, giữ khoảng cách chính xác như thể đang làm nhiệm vụ.

Trên suốt quãng đường, ánh mắt anh ta liên tục lia qua mọi thứ xung quanh, từ các camera giám sát gắn trên cột điện, những chiếc xe cộ chạy ngang, cho đến cả… một bà cụ đang bán hàng rong ven đường.

Không chịu nổi sự cảnh giác quá mức này, tôi lên tiếng: “Anh có thể bớt cái kiểu hình sự đó được không?”

Anh ta đáp ngay, giọng nghiêm túc: “Tôi không hình sự. Tôi cảnh giác.”

Tôi liếc xuống cái que kẹo hồ lô anh ta đang cầm trên tay, khẽ hỏi với giọng mỉa mai: “Với… kẹo hồ lô?”

Lục Trầm bình thản đáp: “Tôi đang kiểm tra độc tính.”

Tôi lập tức dừng bước, nhìn anh ta chằm chằm: “Anh mua nó ở đâu vậy?”

“Của bà cụ lúc nãy. Bà ấy trông rất đáng ngờ.”

Tôi bật cười lạnh lùng: “Bà ấy là mẹ của một đồng nghiệp tôi đấy.”

Nghe vậy, anh ta lập tức im lặng, gương mặt vẫn không hề thay đổi biểu cảm.

Khi đến văn phòng, tôi đi trước, anh ta lặng lẽ theo sau như cái bóng.

Tiểu Lâm, trợ lý của tôi, vừa nhìn thấy Lục Trầm thì giật mình đến mức suýt làm rơi cốc trà trên tay.

Cô bé lắp bắp: “Chị Nghi… đây là… bạn trai chị ạ?”

Tôi nhún vai đáp: “Không. Đây là hàng tặng kèm sau khi thắng kiện.”

Lục Trầm không nói câu nào, chỉ liếc Tiểu Lâm một cái. Ánh mắt đó khiến cô bé lập tức tái mét.

Cả buổi sáng hôm ấy, anh ta đứng im ở một góc tường, bất động như tượng đá.

Tuy nhiên, nhờ sự hiện diện của anh ta mà không ai dám lại gần tôi trong phạm vi hai mét.

Đến giờ nghỉ trưa, tôi thở dài hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

Anh ta đáp ngắn gọn: “Bất cứ thứ gì cô ăn được.”

Tôi nhướng mày: “Không phải anh phải kiểm tra độc tính trước sao?”

Anh ta nói: “Tôi kiểm tra rồi. Quán đối diện an toàn.”

Chúng tôi cùng ra ngoài. Tôi gọi một bát mì bò.

Còn anh ta lại gọi… một bát nước sôi.

Tôi ngạc nhiên tròn mắt: “Anh gọi nhầm à?”

“Không. Tôi chưa chắc về độ sạch của các nguyên liệu khác.”

Tôi đặt thìa xuống, lắc đầu: “Anh sẽ chết đói trước khi có ai đó kịp giết tôi mất.”

Anh ta chỉ nhún vai, rồi lặng lẽ uống nước.

Chống cằm nhìn anh ta, tôi tò mò hỏi: “Anh làm sát thủ bao lâu rồi?”

“12 năm.”

“Chưa từng rung động với ai à?”

“Không có mục đó trong hợp đồng.”

“Thế… anh có thích nuôi chó không?”

Anh ta khẽ nhíu mày: “Chó sẽ gây tiếng động, dễ lộ vị trí.”

“Thỏ?”

“Yếu ớt.”

“Cá vàng?”

“Không biết bơi.”

Tôi gật gù: “Tôi hiểu rồi, anh là kiểu người không thể sống một mình.”

Anh ta ngẩng lên, ánh mắt sắc bén: “Cô đang huấn luyện tôi à?”

Tôi mỉm cười: “Đúng. Tôi muốn anh học cách sống bình thường.”

Anh ta hỏi lại: “Để làm gì?”

Tôi đáp thản nhiên: “Vì tôi không muốn bị giết bởi một người không biết dùng dao… để thái rau.”

Tối hôm đó, tôi dẫn anh ta vào siêu thị gần nhà.

Anh ta bước vào, ánh mắt quét qua các kệ hàng như đang bước vào một căn cứ chứa vũ khí.

Tôi đưa ra thử thách: “Chọn loại nước rửa bát mà anh thấy… ít nguy hiểm nhất đi.”

Anh ta cầm lên một chai màu hồng, đọc kỹ bảng thành phần.

“Hương dâu nhân tạo. Không độc. Nhưng có thể gây dị ứng nhẹ.”

Tôi phẩy tay: “Đủ rồi. Chúng ta mua nó.”

Trên đường trở về, anh ta ôm túi đồ như thể bên trong chứa tài liệu tuyệt mật.

Tôi nhìn anh ta, khẽ thở dài: “Tôi thề, trước khi anh rời khỏi đây, tôi sẽ biến anh thành một người bình thường.”