Tôi vốn không thích những buổi tiệc rình rang, đông đúc và ồn ào, nên chỉ lặng lẽ treo một tấm biển nhỏ trước cửa phòng tập: “Đóng cửa sớm vì lý do cá nhân.”
Lục Trầm bước vào với một chiếc bánh kem socola đơn giản nhưng tinh tế, kèm theo một bó hoa hồng đỏ thắm.
Khi tôi vừa cắm từng cành hoa vào lọ, vừa khẽ trêu:
“Sao hôm nay lãng mạn vậy? Anh đâu phải người lãng mạn mà.”
Anh chỉ mỉm cười, giọng nhẹ như gió:
“Tôi đang học.”
Đêm xuống, khi tôi đang thu dọn đồ, một người giao hàng xuất hiện trước cửa.
Anh ta đặt xuống một hộp quà lạ, nói:
“Có người nhờ tôi chuyển cho cô, không ghi tên.”
Tôi nghĩ đó là món quà bất ngờ từ bạn bè, nên hào hứng mở ra.
Nhưng bên trong không phải là thứ tôi mong đợi.
Một con dao găm nằm gọn trong hộp, lưỡi thép lạnh lẽo ánh lên dưới ánh đèn, bên cạnh là một mảnh giấy nhàu nát.
Trên giấy chỉ có hai chữ nguệch ngoạc như bị khắc sâu bằng sự thù hận: “Tưởng cô trốn được?”
Tôi chết sững, cảm giác máu trong người chợt lạnh băng.
Đúng lúc ấy, Lục Trầm bước từ nhà bếp ra, vừa nhìn thấy sắc mặt tôi liền lao đến.
Anh cầm con dao lên, xoay nhẹ trong tay để nhìn rõ hơn, ánh mắt lập tức tối sầm lại.
“Không phải dao bình thường.” Giọng anh trầm và nặng.
Tôi run giọng hỏi:
“Là ai gửi vậy?”
Anh không trả lời câu hỏi, chỉ nhìn tôi thật lâu.
Rồi anh nói dứt khoát:
“Từ giờ, không được ở một mình. Nghe rõ chưa?”
Tôi gật đầu, cổ họng nghẹn ứ.
Đêm đó, anh ngồi bên cửa sổ suốt đêm, mắt không hề rời khỏi khoảng tối bên ngoài, như thể đang chờ một bóng hình nào đó xuất hiện.
Sáng hôm sau, tôi thấy anh bỏ con dao vào túi áo khoác.
“Tôi phải đi một lát.” Anh nói.
“Đi đâu?” Tôi hỏi, cảm giác bất an trào dâng.
“Tìm người cũ.” Giọng anh thấp, gọn và lạnh.
Vài ngày trôi qua, anh vẫn chưa quay về.
Tôi cố gắng liên lạc nhưng không được; số điện thoại của anh luôn trong trạng thái tắt máy.
Sự lo lắng dần biến thành hoảng sợ.
Một buổi chiều, khi tôi đang dọn dẹp phòng tập, một người đàn ông lạ bước vào.
Trên cánh tay hắn là những hình xăm chằng chịt, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười cợt nhả:
“Chào bà chủ.”
Tôi siết chặt bàn tay, giữ giọng bình tĩnh.
Hắn nhìn quanh một lượt, giọng đầy mỉa mai:
“Phòng tập này ổn đấy. Cô tự làm à?”
Tôi không trả lời.
Hắn tiếp tục:
“Tôi là người cũ của Lục Trầm. Anh ta từng là sát thủ hàng đầu trong tổ chức chúng tôi.”
“Tôi biết.” Tôi đáp, không chớp mắt.
Hắn nhướn mày, cười khẩy:
“Ồ? Vậy mà vẫn dám yêu à?”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:
“Tôi yêu người đã quyết định không giết thêm ai nữa.”
Hắn bật cười, giọng chua chát:
“Ngây thơ. Cô nghĩ quá khứ tha cho cô à?”
“Vậy anh đến đây làm gì?” Tôi hỏi thẳng.
“Để nhắc cô rằng, cái giá để rời khỏi tổ chức... là máu.” Hắn nói, rồi đặt một túi vải nhỏ lên bàn.
Tôi mở ra, bên trong là một tấm thẻ kim loại lạnh ngắt, khắc số hiệu của Lục Trầm.
Hắn nhìn tôi, giọng đều đều nhưng chất chứa hiểm ý:
“Tổ chức đã ra lệnh thủ tiêu anh ta từ ba năm trước.”
“Nhưng không ai dám nhận nhiệm vụ.”
“Vì anh ta là huyền thoại.”
Tôi siết chặt túi vải trong tay.
“Anh muốn gì?”
Hắn bước ra cửa, không quay lại:
“Nếu cô vẫn bên anh, cô cũng sẽ là mục tiêu.”
Trước khi đi, hắn dừng lại, nói thêm:
“Lục Trầm đang cố đổi mạng lấy tự do cho cô.”
Tối hôm đó, tôi không rơi một giọt nước mắt.
Tôi chỉ ngồi yên trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp chung của chúng tôi.
Và trong đầu vang lên một suy nghĩ rõ ràng:
Nếu quá khứ không tha cho anh, tôi sẽ là người đối mặt với nó cùng anh