Sau cuộc trò chuyện hôm ấy, tôi nhận ra Lục Trầm bắt đầu thay đổi, dù chỉ là những chuyển biến rất nhỏ nhưng rõ rệt.
Anh không còn giấu mình trong bóng tối như trước, cũng không còn tránh né ánh nhìn của tôi nữa.
Mỗi sáng, khi ánh bình minh vừa tràn vào cửa sổ, anh đã thức dậy, lặng lẽ vào bếp pha cà phê cho cả hai.
Thỉnh thoảng, khi tôi vẫn còn say ngủ, anh ngồi bên bàn, cầm bút chì và tỉ mỉ phác họa hình ảnh tôi trên giấy, như muốn lưu giữ khoảnh khắc yên bình này.
Dù chưa tìm được một công việc ổn định, tôi biết anh đang âm thầm suy nghĩ cách để bắt đầu lại cuộc đời.
Một buổi sáng, khi ánh nắng rọi qua tách cà phê nghi ngút khói, anh bỗng hỏi tôi:
“Cô nghĩ tôi có thể làm bảo vệ không?”
Tôi nhướng mày, nhìn anh một lúc rồi đáp:
“Anh biết rõ cách đánh gục người ta trong ba giây, đương nhiên là được.”
Anh bật cười, ngả lưng ra ghế, đôi mắt ánh lên chút tinh nghịch:
“Chỉ sợ tôi lại dùng quá tay.”
Tôi cười, nhấp một ngụm cà phê:
“Vậy thì phải học cách dịu dàng hơn đi.”
Anh nghiêng đầu, giọng trầm ấm:
“Với cô thì tôi vẫn dịu dàng mà.”
Tôi không đáp, chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng ấm lên một cảm giác khó tả.
Từ hôm đó, anh bắt đầu ghi danh vào một lớp huấn luyện nghiệp vụ an ninh.
Ngày nào trở về, trán anh lấm tấm mồ hôi, người mỏi nhừ, nhưng anh vẫn ngồi xuống kể cho tôi nghe những câu chuyện hài hước từ lớp học.
“Hôm nay có thằng bạn học giả vờ ngất để trốn chạy bộ.” Anh vừa nói vừa uống ngụm nước lớn.
“Anh thì sao?” Tôi tò mò.
“Tôi vác nó chạy thêm vòng nữa.” Giọng anh rất nghiêm, nhưng khóe môi khẽ cong.
Tôi ôm bụng cười đến chảy nước mắt.
Nhìn anh như vậy, tôi cảm thấy mọi nỗ lực mà cả hai chúng tôi bỏ ra đều xứng đáng.
Một hôm, anh dẫn tôi đến một căn phòng nhỏ đang sửa dang dở, mùi gỗ và sơn còn mới.
Anh đứng giữa căn phòng, ánh mắt kiên định:
“Tôi muốn mở một phòng tập võ tự vệ. Dạy cho người yếu cách bảo vệ mình.”
Tôi gật đầu, đôi mắt sáng lên:
“Hay đấy, tôi sẽ làm bà chủ!”
Anh nhìn tôi, nhếch môi:
“Không phải cô luôn là bà chủ rồi sao?”
Chúng tôi dành cả tháng sau đó để cùng nhau dọn dẹp, quét sơn, lắp đèn, mua sắm thiết bị.
Anh phụ trách phần giảng dạy, còn tôi đảm nhận việc thiết kế logo, lập trang truyền thông và quảng bá online.
Mọi thứ giống như một khởi đầu mới.
Phòng tập mang tên “TRẦM”, ngắn gọn, sắc nét, đúng như con người anh.
Ngày khai trương, chỉ có vài người bạn mới quen đến chúc mừng. Nhưng tôi biết, đối với anh, đây là một ngày trọng đại.
Anh đứng giữa sàn đấu, tay nắm chặt, đôi mắt sáng rực:
“Hôm nay tôi không còn là kẻ đi săn nữa.”
“Tôi là người bảo vệ.”
Tôi cảm thấy sống mũi cay xè.
Người đàn ông đã đi qua bóng tối, giờ đây đứng thẳng giữa ánh nắng, tự tay dựng lại cuộc đời mình.
Từng ngày trôi qua, tôi nhìn thấy anh giúp học viên vượt qua nỗi sợ hãi.
Anh dạy họ cách tự vệ, cách quan sát môi trường xung quanh, và cách dứt khoát nói “không” khi cần.
Bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng, anh thật sự rất quan tâm đến người khác.
Một buổi chiều, anh gọi tôi:
“Trình Nghi.”
“Gì?” Tôi đáp.
“Tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ có ai tin tôi.”
“Bây giờ thì sao?” Tôi hỏi khẽ.
Anh nắm tay tôi, ánh mắt kiên định:
“Bây giờ tôi muốn cả thế giới biết cô tin tôi.”
Tôi mỉm cười, tựa đầu vào vai anh:
“Vậy thì đi chụp ảnh quảng cáo đi.”
Anh ngạc nhiên:
“Cái gì?”
“Làm chủ phòng tập mà không có ảnh đẹp thì ai dám đăng ký?”
Anh bật cười, lắc đầu:
“Cô đúng là…”
Ngày chụp ảnh, anh mặc một chiếc áo tank top đen, đứng nghiêm trang bên bao cát.
Tôi bảo anh cười, nhưng anh cau mày:
“Đây là lớp tự vệ, không phải quán cà phê mèo.”
Thế mà cuối cùng, anh vẫn mỉm cười.
Bức ảnh đó trở thành ảnh đại diện của fanpage, kèm chú thích tôi đặt:
“Thầy Trầm, nghiêm khắc bên ngoài, ấm áp bên trong.”
Ba tháng sau, phòng tập đã có lượng học viên đều đặn.
Một hôm, tôi nhận được tin nhắn từ một học viên:
“Thầy Trầm trông đáng sợ, nhưng mỗi lần tôi ngã, thầy đều đỡ dậy rất nhẹ nhàng.”
Tôi trả lời:
“Vì thầy ấy từng biết thế nào là rơi xuống mà không ai đỡ.”