Tôi Là Bà Chủ Của Kẻ Săn Đầu Người

Chương 12



Một buổi chiều cuối tuần, khi ánh nắng đã ngả vàng và len qua khung cửa sổ, tôi ngồi trong phòng sách, cẩn thận dọn từng ngăn tủ.

Trong lúc kéo ngăn kéo dưới cùng ra, tay tôi chạm phải một vật cũ kỹ phủ bụi, một cuốn nhật ký bìa da đã sờn góc.

Tôi khựng lại vài giây. Lục Trầm chưa bao giờ nhắc đến quá khứ của mình.

Tôi cũng chưa từng tìm cách đào sâu hay gặng hỏi.

Nhưng hôm nay, khi ánh nắng xiên nghiêng rọi vào bìa cuốn sổ, một tia tò mò không thể cưỡng lại đã trỗi dậy trong tôi.

Tôi mở nó ra.

Những dòng chữ đầu tiên đập vào mắt khiến tim tôi hẫng một nhịp:

“Ngày 14 tháng 4, năm 2007. Tôi đã giết người lần thứ ba.”

Tầm nhìn của tôi bỗng nhòe đi. Tôi ngừng lại vài giây, hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh, rồi tiếp tục đọc.

“Cô ấy đáng thương, nhưng tôi không thể dừng lại.”

“Cô ấy nhìn tôi như thể tôi là quái vật, nhưng nếu tôi không làm, cô ấy sẽ giết mẹ tôi.”

Một tiếng thở dài bật ra từ lồng ngực tôi, nặng nề và khàn đặc.

Nước mắt dâng lên, nhưng tôi nuốt trở lại.

Căn phòng chìm trong im lặng, đến mức tôi nghe rõ tiếng kim đồng hồ tích tắc.

Không hiểu vì sao, trong lòng tôi dâng lên cảm giác như mình vừa đọc phải một bí mật cấm kỵ, thứ đáng lẽ không nên biết.

Tôi khẽ gấp cuốn nhật ký lại, đặt nó thật nhẹ lên bàn, như sợ làm kinh động đến những ký ức đang ngủ yên bên trong.

Đúng lúc đó, cửa phòng khẽ mở.

Lục Trầm bước vào, dừng lại ngay khi ánh mắt anh bắt gặp cuốn nhật ký trước mặt tôi.

Ánh mắt anh lập tức tối sầm, giống như có một đám mây che khuất.

“Cô đã đọc rồi?” Giọng anh trầm và khẽ khàn.

Tôi không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.

Anh tiến lại gần, ngồi xuống cạnh tôi, khoảng cách giữa hai chúng tôi thu hẹp đến mức tôi cảm nhận được hơi thở của anh.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

“Lục Trầm, anh không cần phải giấu tôi những thứ này.”

Anh lắc đầu chậm rãi:

“Không phải tôi giấu… mà là tôi không muốn cô thấy.”

“Tại sao?” Tôi hỏi, giọng nhỏ nhưng dứt khoát.

Anh im lặng vài giây, rồi đáp, từng chữ nặng như đá:

“Bởi vì tôi không muốn cô thấy tôi là ai… trước khi gặp cô.”

Tôi thở ra một hơi dài, cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng:

“Anh không phải là quá khứ của mình.”

Anh thoáng cười, nụ cười nhẹ như gió:

“Đôi khi tôi cũng nghĩ vậy.”

“Nhưng anh không thể tiếp tục sống chỉ bằng cách giấu quá khứ đi.”

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng chắc nịch:

“Tôi đã bỏ nó lại sau lưng, Trình Nghi.”

“Anh vẫn mang nó theo, dù không nói ra.”

Anh cắn nhẹ môi, im lặng. Tôi biết lúc này anh đang đấu tranh với chính mình.

Tôi đưa tay, đặt lên bàn tay anh, giữ chặt:

“Lục Trầm, quá khứ không làm anh thay đổi. Anh vẫn là người tôi yêu.”

Anh lắc đầu, giọng nghẹn lại:

“Nhưng cô có biết, mỗi lần tôi đứng giữa cơn mưa, tôi luôn nghĩ… nếu mình không ra tay, sẽ có người chết?”

Tôi nhìn sâu vào mắt anh:

“Vậy anh có sợ, một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành một trong những người anh phải bảo vệ không?”

Anh cười khẽ, nhưng nụ cười mang vị đắng:

“Tôi chỉ sợ… mình không thể bảo vệ cô.”

Tôi dịch lại gần, ngồi sát bên anh, tựa đầu vào vai:

“Lục Trầm, quá khứ của anh chỉ là một phần trong câu chuyện của anh. Còn tôi… tôi muốn là phần còn lại.”

Anh không nói gì. Chỉ đến khi bàn tay anh khẽ vuốt tóc tôi, tôi mới nghe giọng anh vang lên trầm thấp:

“Tôi đã sẵn sàng sống tiếp cùng cô.”

“Sống tiếp như thế nào?” Tôi hỏi.

“Cùng nhau. Dù là quá khứ hay hiện tại, tôi sẽ không để cô đi một mình.”

Tôi mỉm cười, nắm lấy tay anh, siết thật chặt.

Một làn sóng bình yên lan khắp tâm trí tôi, như thể quá khứ đã bị đẩy lùi ra xa.

“Lục Trầm, đừng để những gì đã qua làm chúng ta ngừng mơ về tương lai.”

Anh gật đầu, giọng chắc chắn:

“Tôi sẽ không để cô thất vọng.”

Những ngày tiếp theo, chúng tôi cùng nhau dọn lại căn phòng.

Anh học cách làm những việc thường nhật, những việc tưởng chừng đơn giản nhưng xa lạ với anh.

Tôi bắt anh tập nấu ăn lại từ đầu.

Ngày anh thử làm bánh bao, anh cau mày nhìn công thức:

“Công thức này phải đúng. Nếu không… sẽ thành đạn.” Giọng anh nghiêm túc đến mức tôi không nhịn được cười.

“Đừng lo. Tôi không sợ mấy món anh nấu đâu.” Tôi vừa cười vừa nói.

Một tuần trôi qua. Tôi nhận ra anh cười nhiều hơn, ánh mắt cũng sáng hơn.

Dù thỉnh thoảng anh vẫn trầm tư, nhưng anh không còn tránh ánh nhìn của tôi nữa.

Mọi thứ dần trở lại bình thường. Nhưng tôi biết, một phần nào đó của anh vẫn chưa hoàn toàn được giải thoát.

Tôi tin, chỉ cần tôi ở bên, anh sẽ dần học cách buông bỏ tất cả.

Và tôi sẽ là phần còn lại… trong câu chuyện mà anh chưa kịp viết tiếp.