Tôi Là Bà Chủ Của Kẻ Săn Đầu Người

Chương 11



Đêm đó, tôi choàng tỉnh giữa giấc ngủ, cảm giác có gì đó bất thường.

Trong ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ, tôi thấy Lục Trầm nằm cạnh, mồ hôi rịn đầy trán, hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng như vừa chạy đường dài.

Tôi khẽ lay vai anh, giọng còn ngái ngủ:

“Mơ thấy gì à?”

Anh lập tức ngồi bật dậy, đôi mắt vẫn đục màu mơ màng, hơi thở nặng nề. Giọng anh khàn khàn, lẫn chút bối rối:

“Không, không sao.”

Tôi bước xuống giường, rót cho anh một cốc nước ấm, đặt vào tay anh:

“Lại là ác mộng?”

Anh không đáp, chỉ nhìn tôi thật lâu, ánh mắt như xuyên qua lớp bóng tối để tìm kiếm điều gì đó.

Tôi hơi nghiêng đầu:

“Gì thế?”

Anh chậm rãi mở miệng, từng chữ như cân nhắc:

“Lần đầu tiên tôi mơ mà không có máu.”

Tôi khẽ nhíu mày:

“Vậy trong mơ có gì?”

“Có cô. Có con mèo béo của cô. Có… một cái bánh cháy.” Anh ngừng lại, khóe môi thoáng cong lên.

Tôi bật cười, cố kìm nhưng không được:

“Tôi nướng nó cho anh mà.”

“Ừ.” Giọng anh như trầm xuống, nhẹ đến mức gần tan vào không khí.

Rồi anh nói thêm:

“Lần đầu tiên tôi thấy giấc mơ có mùi ngọt.”

Tôi khẽ siết bàn tay anh, cảm nhận độ lạnh trên da dần ấm lên:

“Nếu muốn, chúng ta có thể biến nó thành thật.”

Anh chớp mắt, vẻ hoang mang hiện rõ:

“Tôi không chắc mình xứng đáng.”

Tôi nhìn thẳng vào anh, nói chậm và rõ:

“Tôi chưa từng yêu người hoàn hảo. Tôi yêu người chân thật.”

Sáng hôm sau, tôi kéo anh ra khỏi nhà, thẳng tiến đến siêu thị.

“Mua gì?” Anh vừa đi vừa hỏi.

“Thịt bò, cà rốt, và một con cá.”

“Cho mèo à?”

“Không. Cho anh.”

Anh liếc tôi, giọng pha chút châm chọc:

“Tôi là sát thủ, không phải cá vàng cần chăm.”

“Anh là bạn trai tôi, cần ăn uống đầy đủ.”

Anh bật cười, lùi một bước, hai tay đặt lên cán xe đẩy, ngoan ngoãn đẩy theo tôi.

Một bà cụ đi ngang, nhìn chúng tôi rồi cười hiền:

“Vợ chồng trẻ nhìn đẹp đôi ghê.”

Tôi lập tức quay sang anh:

“Anh nghe chưa?”

Anh gật đầu, thản nhiên:

“Nghe rồi.”

“Không phản đối gì à?”

“Tôi chỉ sợ cô hối hận.”

Tôi đáp ngay, không chần chừ:

“Lục Trầm, từ lúc tôi chọn anh, tôi đã xác định rồi.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt thoáng tối lại:

“Lúc cô chọn tôi, tôi còn đang bị thương.”

“Càng tội nghiệp, càng đáng yêu.” Tôi nói, vừa trêu vừa thật.

Bất chợt, tôi dừng hẳn lại, đối diện anh, giọng nghiêm túc:

“Tôi hỏi một câu.”

“Ừ?”

“Anh muốn sống một cuộc đời bình thường không?”

Anh im lặng vài giây, rồi khẽ gật:

“Muốn, nhưng tôi sợ.”

“Sợ gì?”

“Sợ tôi không biết sống thế nào.”

Tôi mỉm cười:

“Vậy thì học dần.”

Anh nhún vai:

“Tôi học chậm lắm.”

“Tôi có cả đời.” Tôi đáp chắc nịch.

Khi chúng tôi về nhà, con mèo béo lập tức chạy ra, đuôi dựng thẳng, kêu một tiếng dài như chào mừng.

Lục Trầm cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt đầu nó, khẽ thì thầm:

“Cảm ơn vì làm cô ấy vui.”

Con mèo đáp lại bằng tiếng “Meo~” lười biếng.

Tôi đứng trong bếp, vừa chuẩn bị đồ ăn vừa nghe thấy tiếng anh bật cười, là lần thứ ba trong ngày.

Không phải kiểu cười xã giao, mà là tiếng cười thật, ấm và nhẹ, như thứ gì đó bên trong anh vừa tan băng.

Tối hôm đó, khi ăn, anh gắp miếng thịt đặt vào bát tôi, rồi còn cẩn thận dùng khăn giấy lau khóe miệng tôi.

Tôi hơi ngạc nhiên:

“Lúc trước, ai dạy anh mấy thứ này?”

“Không ai cả. Tôi học khi nhìn cô sống.”

Tôi nghẹn lời.

Vì khoảnh khắc đó, tôi nhận ra anh đang bắt đầu mơ, khi đang tỉnh.