Tôi Khiến Nam Chính Trở Thành Cá Chép Vượt Vũ Môn

Chương 5



Vừa về đến nhà, tôi lập tức nổi giận:

“Anh có ý gì đây? Bảo vệ người trong lòng của anh đến mức tôi nói thêm một câu cũng không được à?”

Giang Yến An bước lên kéo tôi lại: “Người trong lòng gì chứ? Em đang nói linh tinh gì vậy?”

Nhưng tôi né sang một bên, cười lạnh:

“Không phải sao? Vậy tại sao ngày nào anh cũng về muộn? Tôi thấy anh với cô em khóa dưới của anh sớm đã tình sâu nghĩa nặng rồi đấy!”

Theo nguyên tác, vì nam chính thường xuyên bị bạn gái cũ sỉ nhục ở nhà nên tâm trạng chán nản, quyết định dồn hết tâm sức vào việc học. 

Cũng chính trong phòng thí nghiệm, anh dần thân thiết hơn với cô em khóa dưới. 

So với cô bạn gái cũ suốt ngày đòi tiền và chèn ép mình, nữ chính lại dịu dàng, thấu hiểu, như hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

“Không phải em thích sợi dây chuyền đó sao? Anh mới nhận một dự án, chỉ cần hoàn thành, tiền thưởng đủ để mua cho em.”

Lời trách móc của tôi khựng lại. 

Tôi không ngờ Giang Yến An lại nói câu này.

Tôi vội vàng lật tìm kịch bản. 

Rõ ràng trong trí nhớ của tôi, đoạn này không hề tồn tại. 

Lời thoại của nam chính sao lại sai thế này?

“Anh vốn định tạo bất ngờ cho em, nhưng có lẽ anh đã bỏ qua cảm xúc của em rồi.”

Giang Yến An mím môi, ánh mắt chân thành: “Xin lỗi, Thanh Thanh. Sau này anh sẽ về sớm hơn.”

Nhìn dáng vẻ anh cúi đầu nhận sai, tôi suýt nữa đã buột miệng nói tôi tha thứ cho anh rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng kịch bản vẫn phải tiếp tục.

Tôi cứng đầu nói: “Anh nói sao thì là vậy chắc? Tạm gác chuyện đó đi, vậy lúc nãy anh kéo tôi lại làm gì? Sợ tôi làm bị thương cô em khóa dưới của anh à?”

“Có phải trong lòng anh cũng đồng tình với những gì bọn họ nói không? Cảm thấy tôi nóng tính, cảm thấy tôi lúc nào cũng đòi hỏi, ép buộc anh?”

Bàn tay Giang Yến An vừa định nắm lấy tay tôi bỗng khựng lại. 

Anh ngẩng đầu, ngơ ngác:

“Đòi hỏi… ép buộc?”

Nhìn vẻ mặt anh, tôi lập tức hiểu ra – tiêu rồi, chắc lại đọc sai từ nữa rồi.

Tôi bỏ học từ sớm, làm công nhân trong xưởng, có rất nhiều chữ không biết. 

Từ nhỏ đến lớn, tôi từng gặp không ít rắc rối vì mù chữ, cũng chịu không ít khổ sở.

Tôi mím môi, chuẩn bị tinh thần bị Giang Yến An cười nhạo. 

Nhưng chờ mãi, lại chẳng thấy anh nói lời châm chọc nào.

Chỉ cảm nhận được một bàn tay thô ráp nhẹ nhàng đặt lên trán tôi, giọng nói dịu dàng vang lên:

“Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy. Bọn họ nói sai rồi. Em không hề nóng tính, mà sống như thế này đúng là khiến em chịu ấm ức.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, vô thức hỏi:

“Anh không ghét tôi sao? Không thấy tôi lỗ mãng, phá hỏng mối quan hệ của anh với bạn bè à?”

Giang Yến An khẽ cười: “Không quan trọng. Anh không quan tâm đến bọn họ.”

Anh nhìn tôi, giọng điệu vô cùng nghiêm túc:

“Thanh Thanh, em mới là quan trọng nhất với anh.”