Tôi Khiến Nam Chính Trở Thành Cá Chép Vượt Vũ Môn

Chương 4



Hôm sau, Giang Yến An quả nhiên dẫn tôi đi ăn bít tết.

Đang ăn được một nửa, bỗng có một cô gái bước tới.

Cô ấy ăn mặc tinh tế, dung mạo xinh đẹp, vừa nhìn thấy Giang Yến An, đôi mắt đã sáng lên.

Ồ, nữ chính Tô Như Yên đến rồi.

Trong nguyên tác, phân đoạn này là lúc nữ chính ra ngoài ăn tối và tình cờ bắt gặp cảnh tôi công khai bắt nạt nam chính. 

Cô ấy bất bình lên tiếng bênh vực, nhưng cuối cùng lại bị tôi mắng luôn một thể. 

Chính từ đây, nam chính mới dần nhận ra bản chất độc ác của tôi và bắt đầu biết ơn nữ chính.

Quả nhiên, khi Tô Như Yên nhìn sang tôi, chân mày lập tức nhíu lại.

Nhà hàng này là một quán steak kiểu Tây, giá không hề rẻ. 

Vì vậy, Giang Yến An chỉ mua một suất bít tết, còn tôi thì vừa bới thức ăn vừa chê bai đủ điều, mắng anh ta chọn nhà hàng kém cỏi.

Tô Như Yên chào hỏi: “Yến An, đây là bạn gái anh à? Lần đầu tiên tôi gặp đấy.”

Sau đó, cô ta cố tình cao giọng nói với bạn bè bên cạnh:

“Yến An bình thường làm thêm vất vả như vậy, nếu là tôi thì chắc chắn không nỡ một mình ngồi ăn, để anh ấy nhìn theo thế này đâu.”

“Đúng vậy, nam thần lạnh lùng của trường mình sao lại có một cô bạn gái chảnh chọe thế này chứ? Tính khí thì khó chịu, nhan sắc cũng chỉ tàm tạm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tôi thấy hai người họ chẳng bền lâu đâu. Sớm muộn gì cũng chia tay, Yến An chắc chắn chịu không nổi. Cô ta hoàn toàn không xứng với anh ấy.”

Nghe mấy câu này, tôi lập tức bốc hỏa. Tôi đứng phắt dậy, hắt thẳng ly nước lên người cô ta:

“Một lũ lắm mồm, liên quan gì đến các người? Tôi có ăn cơm nhà mấy người không hả?”

Tô Như Yên bị hắt nước, hét lên một tiếng, lập tức biến thành “gà rớt xuống nước”.

Bị mất mặt trước bao người, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, vội lao đến giơ tay định tát tôi một cái thật mạnh.

Tôi đã chờ sẵn tình huống này, lập tức xắn tay áo, chuẩn bị ra tay trước.

Nhưng không ngờ, ngay khoảnh khắc đó, một bóng người bỗng chắn trước mặt tôi, nắm chặt cổ tay tôi, che chắn tôi ở phía sau.

Giang Yến An sắc mặt lạnh băng, nhìn Tô Như Yên và đám bạn của cô ta, giọng lạnh lùng:

“Chuyện của chúng tôi, không đến lượt người ngoài can thiệp.”

Bị người mình thích công khai phản bác, sắc mặt Tô Như Yên lập tức tái nhợt. Nhưng cô ta vẫn chưa chịu từ bỏ, tiếp tục vùng vẫy:

“Yến An, anh giỏi như vậy, cô ta hoàn toàn không xứng với anh…”

“Xứng hay không, không phải do cô quyết định.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Giang Yến An ngắt lời, nắm lấy tay tôi kéo ra ngoài.

Trước khi rời đi, anh để lại một câu dứt khoát:

“Chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau, không bao giờ chia tay.”