Tình Yêu Sâu Sắc Đau Đớn Với Anh

Chương 39: Người Đó Là Ai?



Căn phòng yên tĩnh đến nỗi tôi cứ ngỡ mình đang ở đây một mình. Đúng lúc này, giọng nói của Tần Mặc Thần đột nhiên vang lên, mang theo một tia tiếc nuối.

- Từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu một người.

Rồi anh mở cửa bước ra ngoài. Tôi nghe thấy Mạc Vũ Lâm mỉm cười quyến rũ.

- Thần, anh làm gì ở đó vậy? Nếu người hầu không nói với em là anh đến đây thì em cứ tưởng anh đã đi rồi.

Tần Mặc Thần mỉm cười đáp.

- Anh chỉ hơi mệt nên mới hút thuốc cho tỉnh táo lại thôi.

Mãi đến khi tiếng nói của họ nhỏ dần, tôi mới bước ra. Tôi đứng cứng đờ người, đưa tay chạm vào chỗ Tần Mặc Thần vừa hôn.

Tôi nhớ lại ánh mắt dịu dàng và lời anh nói: Từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu một người.

Người đó là ai?

Đó có phải là Mạc Vũ Lâm không?

Tim tôi đập thình thịch, nhưng không còn đau như trước nữa. Tối nay Tần Mặc Thần làm tôi thấy lạ.

Chuyện quái gì đã xảy ra hôm nay vậy?

Sao Tần Mặc Thần lại bảo tôi không được tin ai ngoài anh và Tô Thừa Chiếu?

Đang nghĩ ngợi thì điện thoại reo. Là Tô Thừa Chiếu gửi tin nhắn cho tôi.

Anh nói đang đợi tôi ở ngoài.

Tôi dừng lại một chút, hành vi bất thường của Tần Mặc Thần chợt hiện lên trong đầu. Tôi cầm điện thoại lên và đi ra ngoài.

Tôi mở cửa, phát hiện có một người đàn ông đứng ngoài. Tim tôi run lên bần bật, nhưng đã quá muộn để đóng cửa. Một cơn đau nhói từ gáy ập đến, rồi tôi ngất đi.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình lạnh ngắt, đang ở trong một nhà kho bỏ hoang, ánh đèn lờ mờ.

Hai hàng người mặc vest đen đứng hai bên, cửa nhà kho đóng chặt.

Tôi bị trói vào một chiếc ghế đẩu và cảm thấy đau nhức khắp người. Đột nhiên, một tiếng cười khẩy phá vỡ sự im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi ngước lên và thấy một người đàn ông đang ngồi trước mặt mình. Trông hắn ta thật u ám, hoang dã và hung dữ.

Tim tôi run lên bần bật, hai tay nắm chặt. Làm sao chúng biết tôi đang ở trong phòng đó? Tại sao chúng lại bắt tôi?

Tim tôi chùng xuống từng chút một theo từng bước chân của người đàn ông khi hắn tiến về phía tôi.

Hắn dừng lại trước mặt tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới bằng ánh mắt lạnh lùng. Ánh mắt tàn nhẫn và giọng cười khẩy của hắn khiến tôi kinh hãi.

- Anh là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?

Thực ra, trong lòng tôi đã có câu trả lời. Những người này có thể là do Mạc Vũ Lâm phái đến.

Hắn cười khẩy, véo cằm tôi, rồi hung hăng nâng đầu tôi lên.

Một cơn đau nhói từ cằm truyền đến khiến tôi choáng váng. Tôi nhíu mày lạnh lùng, chịu đựng đau đớn mà không nói một lời.

Hắn nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi bật cười, tay còn lại vỗ nhẹ vào má tôi.

- Người phụ nữ mà Tần Mặc Thần thích quả nhiên rất đặc biệt: một người phụ nữ có cá tính.

Tim tôi chùng xuống, nhưng tôi vẫn cười khẩy.

- Hình như anh tìm nhầm người rồi. Người Tần Mặc Thần thích là Mạc Vũ Lâm!

Hắn buông tôi ra, đứng thẳng dậy, rồi nói với giọng mỉa mai.

- Để tôi tự giới thiệu. Tôi là Mộ Dung Sóc, kẻ thù của Tần Mặc Thần.

Hắn lại tiến đến gần tôi. Khí tức u ám xung quanh hắn khiến tôi run rẩy.

- Cô đã nghe câu nói này chưa? Hiểu rõ bản thân như hiểu rõ kẻ thù!

Tim tôi lại chùng xuống. Hắn nhếch mép cười.

- Để tôi cho cô xem cái này.

Rồi hắn vỗ tay. Đột nhiên, trước mắt tôi lóe lên một tia sáng chói lòa, bên tai vang lên đủ loại âm thanh.

Tôi mở mắt ra, cảm thấy tim mình nhói đau. Màn hình lớn trước mặt tôi đang chiếu cảnh hôn lễ của Tần Mặc Thần và Mạc Vũ Lâm. Mà Tần Mặc Thần lại đeo nhẫn cho Mạc Vũ Lâm. Nhìn nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt họ, tôi cảm thấy vô cùng mỉa mai.