Không đợi tôi nói một lời, Tô Thừa Chiếu đã cúp máy. Trong đầu tôi dấy lên chút nghi ngờ. Nhưng rồi, tôi đột nhiên bị ai đó kéo vào một căn phòng tối.
Cái ôm quen thuộc khiến tôi cứng đờ người. Trong ánh sáng lờ mờ, tôi thấy người đàn ông trước mặt chính là Tần Mặc Thần.
Anh véo cằm tôi, hôn tôi một cách cuồng nhiệt và ôm chặt tôi trong vòng tay.
Nụ hôn này không hề mang theo sự hận thù hay trừng phạt, mà là sự quyến rũ và ân cần.
Đầu óc tôi lúc này trống rỗng, những kế hoạch trả thù đã tan biến.
Tần Mặc Thần trước mặt tôi hành động rất kỳ lạ. Tôi không hiểu tại sao anh lại đột nhiên trở nên như vậy.
Cho đến khi hơi thở tôi trở nên gấp gáp và tôi sắp nghẹt thở, Tần Mạc Thần mới buông tôi ra. Anh ôm chặt tôi bằng cả hai tay, rồi đột nhiên nắm lấy vai tôi, rồi nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy và gầm gừ,
- Tô Thừa Chiếu đâu rồi? Sao anh ta không chăm sóc cô mà cho cô ra ngoài?
Vai tôi đau nhức vì bị anh nhéo, nhưng tôi vẫn bị sốc bởi lời anh nói.
Nói xong, anh mở cửa, đuổi tôi ra ngoài và dặn tôi tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt anh.
Đột nhiên, một trực giác hiện lên trong đầu tôi: Tần Mặc Thần và Tô Thừa Chiếu có chuyện gì đó giấu tôi.
Vừa rồi Tô Thừa Chiếu nói trong điện thoại rất nguy hiểm, giờ Tần Mặc Thần lại bảo tôi đi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi nắm lấy tay vịn, ngăn anh lại, rồi nhìn anh chằm chằm.
- Tần Mặc Thần, anh có chuyện gì giấu tôi sao? Anh muốn làm gì?
Tần Mặc Thần nhìn tôi với vẻ mặt nặng nề, mím chặt đôi môi mỏng. Nhưng khi anh định nói gì đó, giọng Mạc Vũ Lâm vang lên bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Anh Thần, anh có ở đó không?
Mặt Tần Mặc Thần lạnh tanh. Lúc này, tôi cảm nhận được sát khí trong ánh mắt anh, không phải hướng về tôi mà là Mạc Vũ Lâm đang ở bên ngoài.
Tôi giật mình nhận ra điều đó, nhưng lòng tôi lại càng thêm nghi ngờ.
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, Tần Mặc Thần đột nhiên bế tôi lên. Tôi bị hành động của anh làm cho sợ hãi và kêu lên, nhưng ngay sau đó, môi tôi đã bị đôi môi mỏng mát lạnh của anh phủ kín.
Tần Mặc Thần mỉm cười dịu dàng với tôi, đầu lưỡi anh l.i.ế.m môi tôi, chặn đứng tiếng tôi suýt hét lên.
Anh đặt tôi vào tủ quần áo và hôn tôi thật sâu một lúc. Rồi giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai tôi.
- Phi Nhi, ở yên đây. Trừ anh và Tô Thừa Chiếu ra, đừng tin bất cứ ai.
Tâm hồn tôi lúc này run rẩy. Tôi chưa từng thấy anh dịu dàng, cưng chiều và quan tâm tôi như vậy.
Tôi còn tưởng mình nghe nhầm, nên toàn thân căng cứng.
- Phi Nhi, sau này anh sẽ giải thích rõ ràng. Đợi anh nhé.
Anh nói xong liền buông tôi ra. Rồi anh châm một điếu thuốc và rít một hơi. Làn khói thuốc phả ra càng làm khuôn mặt điển trai của anh thêm hoàn hảo.
Tôi đứng sững sờ hồi lâu, không thể lấy lại bình tĩnh.
Mọi chuyện đêm nay thật bất ngờ. Hành vi bất thường của Tần Mặc Thần khiến tôi vừa nghi ngờ vừa cảm động.
Tôi không biết điều gì đã khiến Tần Mặc Thần thay đổi thái độ, hay anh đang che giấu điều gì đó. Tuy nhiên, tôi biết chắc chắn là có liên quan đến tôi.
Cảm giác thù hận mãnh liệt khi tôi đến dự hôn lễ đã hoàn toàn bị xua tan bởi sự thay đổi của Tần Mặc Thần.
Anh quay người định rời đi, nhưng tôi đột nhiên mở miệng.
- Mặc Thần, anh có... yêu em không?
Tôi muốn hỏi anh câu hỏi này, nhưng lại sợ phải chịu đựng nỗi đau như lần trước ở bệnh viện. Vậy nên tôi chỉ biết mím chặt môi, tránh ánh mắt của Tần Mặc Thần, rồi dựa vào tủ quần áo với tâm trạng buồn bã.