Hạ Vân Thanh gật đầu rồi đọc địa chỉ. Bàn tay Lâm Hi Hòa thao tác nhanh trên màn hình và anh bỗng nhận ra nơi cô về thuộc khu nhà giàu, nói đúng hơn là chốn đi về của giới siêu giàu trong thành phố này.
- Vân Thanh này, em có đọc lộn địa chỉ không? Khu này là khu biệt thự nhà giàu mà. Làm sao em có thể sống ở đây? Đừng nói với anh là em làm sugar baby đấy nhé. – Lâm Hi Hòa nhìn cô.
- Sugar baby cái đầu anh. Mẹ em làm giúp việc toàn thời gian cho một gia đình trong khu đó và em được ở ké. – Cô nói dối mà không hề chớp mắt.
- Ra là vậy. Theo anh biết thì gia đình ông chủ của tập đoàn Thiên Niên Kỷ cũng ở đó đấy. Em biết không? – Mắt Lâm Hi Hòa lấp lánh khi hỏi câu này.
- À, có chứ, em đi làm thì cũng phải đi ngang nhà họ mà. – Cô cười giả lả.
Năm phút sau, xe đã đến. Lâm Hi Hòa chờ cho chiếc xe chở Hạ Vân Thanh khuất hẳn rồi mới lên xe và chạy về công ty. Nơi làm việc của anh cũng chính là nơi ở của anh.
Việc đầu tiên anh làm khi bước vào phòng ngủ là nhấc tấm ảnh mẹ mình lên và ve vuốt gương mặt bà.
Hạ Vân Thanh về đến nhà thì cũng gần chín giờ tối. Lúc đi ngang gara xe, cô liếc nhìn và không thấy xe của Trần Quân Nghị.
- Cô chủ đã ăn tối chưa? – Lê Nhu hỏi ngay khi thấy Hạ Vân Thanh bước vào phòng khách.
- Em ăn rồi. À, anh Quân Nghị lại đi ra ngoài sao? – Cô đáp và tiện miệng hỏi luôn.
- Cậu chủ chưa có đi làm về, chắc là họp hành hoặc tiếp khách rồi. Trước đây, ông chủ thường xuyên có những cuộc họp xuyên đêm. – Lê Nhu vui vẻ trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạ Vân Thanh khẽ bĩu môi. Anh ta bận họp mà nhắn tin bảo cô đợi anh ta đưa về.
Cô nhanh chóng thay đôi dép trong nhà rồi lên lầu. Thịt nướng tuy rất ngon nhưng ăn nhiều khiến cô hơi khó chịu.
Sau khi soạn các chai nước hoa ra và đặt lên bàn, cô liền đi tắm rồi xuống nhà bếp, lấy một lon bia từ tủ lạnh mang lên phòng. Thức uống này có thể giúp cô xua tan cảm giác no nê khó chịu này.
Mười giờ đêm, Trần Quân Nghị cũng về đến nhà. Cuộc họp kết thúc muộn nên các lãnh đạo mời anh cùng họ dùng bữa tối. Mỗi người kính anh một ly cũng đủ khiến anh say.
Suy cho cùng, họ toàn là những người chung tay thành lập tập đoàn cùng với ba anh, cống hiến rất nhiều nên anh không thể không nể mặt họ, ít nhất là tại thời điểm mà quyền lực chỉ vừa mới được chuyển giao.
- Cậu chủ, cậu đi một mình ổn không? – Lê Nhu lo lắng khi thấy Trần Quân Nghị hơi lảo đảo.
- Ổn. – Anh đáp gọn.
Khi tận mắt thấy anh lên hết cầu thang, Lê Nhu mới thở phào, tắt điện rồi quay về phòng.
Đèn hành lang không mấy sáng đối với một người đang trong tình trạng say khướt, nhưng vì đã quen lối đi nên Trần Quân Nghị nhanh chóng tìm được phòng mình.
Anh đẩy cửa, bước vào, mệt mỏi ném chiếc áo vest xuống sàn, tháo cà vạt, rồi lên giường. Anh quá mệt và chỉ muốn ngủ, không thể đi tắm.
Căn phòng nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều. Trong giấc mơ, Trần Quân Nghị mơ thấy một con mèo nhỏ mềm mại nũng nịu chui vào lòng mình, cọ bộ lông mượt mà vào người anh.
Tuy anh rất ghét chó mèo nhưng trong giấc mơ lại không bài xích nó, còn nhiệt tình ôm nó mà vuốt ve.