Thấy đối phương đang nhập tin nhắn, cô cũng tò mò muốn biết nội dung, có thể là một khách hàng nào đó của công ty cũng nên. Thế nhưng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi sau đó, cô bàng hoàng nhận ra mình vừa chấp nhận lời mời kết bạn của ai.
Hình đại diện của tài khoản bàn tay đang cầm bút của Trần Quân Nghị. Không thể nhầm lẫn vì cô đã thấy tay anh vài lần khi ngồi dùng cơm cùng, có chiếc nhẫn mang biểu tượng của tập đoàn Thiên Niên Kỷ, minh chứng cho người được chọn làm người thừa kế.
Trần Quân Nghị: (Chiều nay nán lại công ty tầm mười phút, rồi anh đưa em về, đừng bắt xe buýt.)
Hạ Vân Thanh run rẩy, bất giác cắn móng tay. Sau vài giây suy nghĩ, cô vội nhắn lại: (Tôi có hẹn với bạn đi ăn tối rồi. Tan làm sẽ đi luôn.)
Trần Quân Nghị: (Bạn trai sao?)
Hạ Vân Thanh: (Phải. Là bạn trai.)
Trần Quân Nghị cau mày. Cô có bạn trai rồi sao? Cũng phải, cô cũng lớn rồi, mặt mũi cũng không xấu xí, thân hình cũng gợi cảm, cô có bạn trai thì có gì lạ đâu chứ. Nhưng sao anh bực bội thế này. Gã đó rốt cuộc có tài giỏi không nhỉ? Cái mặt hình tròn hay hình vuông?
- Chết tiệt! Mình không muốn có em rể. Sao họ có thể vào nhà mình rồi sau đó lôi theo những người khác vào làm họ hàng với mình chứ?
Anh tự nhủ ngay khi hết giờ làm sẽ đi theo cô để xem gã bạn trai của cô rốt cuộc là người thế nào. Thế nhưng, cuộc họp kéo dài đến tận bảy giờ tối vẫn chưa kết thúc và anh cũng sớm quên mất dự định của mình, đầu anh bây giờ chứa toàn nội dung cuộc họp.
Lúc này, Hạ Vân Thanh và Lâm Hi Hòa đang cùng nhau ăn tối. Lúc chiều, khi cô đến, Lâm Hi Hòa đã đưa cô đến nơi làm việc của anh để cô tham quan và tận mắt nhìn thấy các công đoạn chiết xuất, sản xuất nước hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Sang năm anh sẽ lấn sang sản xuất các loại mỹ phẩm thiên nhiên. Nhu cầu làm đẹp của cả phái nam và phái nữ chưa bao giờ giảm sút. Em đầu tư ngay lúc này là vừa đẹp, ước chừng hơn một năm thì em có thể mua được một căn hộ nho nhỏ trong thành phố đấy. – Lâm Hi Hòa vừa nói vừa gắp mấy miếng thịt vừa nướng chín đặt vào dĩa của cô.
- Anh tự tin vậy sao? Không đề phòng rủi ro à? – Cô tinh nghịch hỏi.
- Yên tâm, nếu làm em lỗ, anh sẽ lấy thân mình đền cho em.
- Phì. – Hạ Vân Thanh phụt cười thành tiếng.
Nếu như có một người khác giới khiến cô cảm thấy thoải mái khi ở cùng thì đó chính là gã đàn ông đang ngồi đối diện cô đây.
Cách đây mấy tháng, Lâm Hi Hòa đến nơi cô sống để du lịch và cũng là tìm nguồn nguyên liệu sản xuất nhưng không may bị tai nạn.
Và cô chính là người đã đưa anh đến bệnh viện, sau đó mang anh về nhà chăm sóc tận nửa tháng trời. Tình cảm bạn bè giữa họ thân thiết chỉ sau ngần ấy thời gian.
- Để anh đưa em về nhé, tiện thể biết nơi em sống để sau này còn qua lại. – Lâm Hi Hòa lên tiếng khi bữa ăn kết thúc.
- Không cần đâu, em đi xe ôm được rồi. Anh cũng biết em bị say xe mà. – Cô lắc đầu.
- Trời ạ, tập đi ta xi cho quen dần đi cô nương. Sau này lỡ em yêu anh nào giàu sụ, có ô tô rồi em bắt người ta đi xe máy mới được chở em sao. Đi nhiều nhiều là quen à. Thôi, được rồi, để anh đặt xe cho em. Đọc địa chỉ đi.