Ân Lộc Lộc tức giận chỉ thẳng vào mũi Trần Linh và Nghiêm Phong.
Đứng bên cạnh Ân Lộc Lộc là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, dáng người cao dài, thân hình vạm vỡ, mặt chữ điền, mũi ưng, lông mày rậm mắt to, lưng đeo một thanh đại kiếm.
Ân Lộc Lộc đứng bên cạnh hắn ta, trông có vẻ nhỏ nhắn yếu đuối.
Ân Chí Dương nghe vậy, lạnh mặt nhìn về phía đệ tử Kiếm Phong Diệu Thiên Tông.
"Chính là hai ngươi, nhét tất thối vào miệng muội muội ta, đúng không!"
Ân Lộc Lộc tức giận dậm chân, mặt đỏ bừng.
"Ca!!"
Chuyện này tuy rằng đã người người đều biết, nhưng sao có thể nói lung tung? Ả ta còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người nữa?!
Ân Chí Dương vội vàng xoa đầu ả ta: "Ta biết muội khó chịu, nhưng không sao, ta sẽ khiến chúng phải trả giá."
Nghiêm Phong nghe vậy, lập tức cười lạnh.
"Nếu muội muội ngươi ăn nói sạch sẽ, đã chẳng đến nỗi bị nhét tất thối vào mồm."
"Ngươi nói lại lần nữa xem!"
"Miệng muội muội ngươi toàn phân, đáng đời bị nhét tất thối!"
Ân Chí Dương tức giận đến run người, nhưng cuộc thi còn chưa bắt đầu, động thủ bây giờ sẽ bị hủy tư cách ngay lập tức.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào mũi Nghiêm Phong, liên tục nói "Tốt, tốt, tốt!"
Ân Lộc Lộc là nữ nhi duy nhất của Ân gia đời này, từ nhỏ được nâng niu chiều chuộng, có bao giờ chịu ấm ức.
Ân Chí Dương thân là ca ca, cũng bảo vệ muội muội mình rất kỹ.
Bất kể Ân Lộc Lộc gây ra bao nhiêu chuyện ngoài kia, hắn ta luôn đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu người khác.
"Ta sớm đã nghe ngóng rõ ràng, người của Kiếm Phong Diệu Thiên Tông các ngươi, dù đối nội hay đối ngoại, danh tiếng đều thối hoắc, cách hành xử cũng rất tệ."
"Thật đáng thương cho muội muội ta, chỉ lỡ lời vài câu đã bị các ngươi ức h.i.ế.p đến chết!"
"Nhưng mà, người của Huyền Linh Tông chúng ta cũng không dễ bị bắt nạt đâu!"
Nói rồi, Ân Chí Dương vỗ tay cổ vũ những người khác.
"Mọi người nghe ta nói một câu."
Ánh mắt của đám người đồng loạt đổ dồn về phía Ân Chí Dương, ngay cả nhóm của Trần Linh cũng chờ đợi hắn ta nói tiếp, xem hắn ta có thể giở trò gì.
Chỉ thấy Ân Chí Dương hắng giọng, bắt đầu gây sự.
"Mọi người đều biết, Trần Linh là người bị nhắm đến bởi quy tắc của giải đấu lần này, chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh."
"Chỉ là, dù lợi hại đến đâu thì nàng cũng chỉ là một phế vật Trúc Cơ, huống hồ bây giờ còn bị quy tắc hạn chế."
"Về phần mấy sư huynh Kim Đan của nàng, chúng ta căn bản không cần để vào mắt."
"Lần đấu loại này, chúng ta hợp lực nhắm vào đám đệ tử Kiếm Phong của Diệu Thiên Tông trước, đến ngày cuối cùng thì đá chúng ra ngoài, các ngươi thấy thế nào?"
Nghe vậy, đám người lập tức sôi sục.
"Không vấn đề!"
"Hôm nay nhất định phải đòi lại thể diện!"
"Lần này nhất định phải cho chúng nếm mùi đau khổ, chúng ta mang theo vô số sư huynh sư tỷ Kim Đan, còn sợ không đấu lại chúng sao!"
"Đúng vậy, lần này không thể dùng linh phù kỳ quái, càng không thể dùng trận Giáng Cảnh và thanh đại kiếm lòe loẹt kia, nàng chỉ có phần bị chúng ta ngược sát!"
Ngay cả Lục Tử Sâm cũng lộ ra ý cười.
Lần này Trần Linh đừng hòng nhúc nhích, y muốn ngược đãi thế nào mà chẳng được.
Cố Thường Nhạc vừa thấy Diệu Thiên Tông sắp bị nhằm vào, lập tức dẫn đầu phản bội.
Ả ngậm nước mắt, vẻ mặt do dự:
"Nếu... nếu đệ tử Kiếm Phong đã bị nhắm đến, vậy chúng ta nên hành động cùng các tông môn và tiên môn khác trước thì hơn?"
"Mọi người cũng biết, Diệu Thiên Tông chúng ta đã đội sổ cả ngàn năm rồi, năm nay dù không thắng được, cũng không thể thua quá thảm."
Nực cười, người ta đã trải sẵn bậc thang rồi, đương nhiên phải bước xuống.
Ả không muốn bị người của Kiếm Phong liên lụy, càng không muốn bị nhằm vào.
Thiệu Cảnh Minh vỗ đùi: "Muốn chỉnh Trần Linh hả? Nhất định phải có ta một chân!"
Thanh Minh dẫn Cố Thường Nhạc theo sau: "Hôm nay nhất định phải loại đệ tử Kiếm Phong ngay vòng đầu tiên!"
Ngô Giang thấy vậy, trực tiếp quay người, trở về đội ngũ đệ tử Diệu Thiên Tông còn lại.
Mấy vị thân truyền thấy hành động của Ngô Giang thì ngơ ngác.
"Ngô Giang, ngươi làm gì vậy!"
Ngô Giang quay đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Ta không phản bội."
Trần Linh ở đâu, hắn ta ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhiều người muốn nhằm vào Trần Linh như vậy, hắn ta ở lại trong đội của Diệu Thiên Tông, ít nhất cũng có người che chở.
Đệ tử Vạn Trận Phong thấy hành động của hắn ta thì nhất thời quên cả ngăn cản.
Đệ tử Khí Phong cũng không rảnh rỗi, bọn họ dưới sự xúi giục của Vưu Tử An, đã gia nhập phe địch, chỉ còn lại Mộ Dung Nam bạn tốt của Giang Vô Diễm.
Đệ tử Phù Phong và Vạn Thú Phong có khí phách, kiên định đứng về phía Diệu Thiên Tông, c.h.ế.t cũng không chịu đầu hàng.
Giang Vô Diễm thấy hành động này của mọi người, lập tức giận dữ rút vũ khí sau lưng ra.
Nàng ấy có rất nhiều vũ khí, thích nhất là búa Huyền Tinh vác lần trước và đại đao Hắc Kim mang hôm nay.
"Ầm!"
Một thanh đại đao Hắc Kim cắm xuống đất, Giang Vô Diễm sát khí đằng đằng trừng mắt nhìn mọi người.
"Đồ phản bội!"
"Toàn là lũ phản bội!"
"Diệu Thiên Tông ta, sao lại có thứ cặn bã như các ngươi, thật là mất mặt quá đi!"
Cố Thường Nhạc nghe vậy, lập tức tiến lên, ra vẻ gà mẹ che chở gà con, đứng ra bênh vực mọi người.
"Giang sư tỷ, tỷ đừng hung dữ vậy, lời cũng đừng nói khó nghe thế, đây là chiến thuật của chúng ta."
Ả yếu đuối mở miệng, cứ như thể bị Giang Vô Diễm ức h.i.ế.p vậy.
Giang Vô Diễm nghe vậy, tức khắc bật cười.
"Phì!"
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm Người vì ta khóc mù đôi mắt
Nàng ấy nhổ một bãi nước bọt vào mặt Cố Thường Nhạc, mắng té tát:
"Ta khinh vào cái chiến thuật nhà ngươi!"
"Đời này bà đây ghét nhất là loại trà xanh tâm cơ như ngươi!"
"Ngươi tưởng rằng hùa theo người của tông môn khác ức h.i.ế.p người cùng tông là chiến thuật?"
"Ngươi đúng là một con sâu làm rầu nồi canh, không muốn ở lại tông môn ta thì cút xéo ngay đi!"
"Có loại đồng môn như ngươi, đúng là xúi quẩy."
Cố Thường Nhạc bị nàng ấy mắng đến cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng.
Giang Vô Diễm thấy bộ dạng kia của ả, càng mắng hăng say.
"Khóc khóc khóc, cả ngày chỉ biết khóc, sư tôn ngươi c.h.ế.t hay sư huynh ngươi chết?"
"Cứ cái đà này mà khóc, ruộng thuốc của Vạn Trận Phong các ngươi khỏi cần tưới nước."
Cố Thường Nhạc bị mắng đến đỏ bừng cả mặt, hận không thể xông lên c.h.é.m Giang Vô Diễm, nhưng lại không dám hủy hoại hình tượng của mình trong mắt người khác.
Thế là, ả chỉ có thể tức giận dậm chân, khóc không được, mà không khóc cũng không xong.
Thấy có người mắng sư muội nhà mình, Thiệu Cảnh Minh nào còn nhịn được, lập tức xông lên, nắm chặt đ.ấ.m đấm thẳng vào mặt Giang Vô Diễm.
Sau một đấm, Thiệu Cảnh Minh bắt đầu nổi trận lôi đình.
"Đồ bà chằn, thấy sư muội ta dễ bắt nạt nên tha hồ ức h.i.ế.p phải không!"
Giang Vô Diễm định đánh trả, nhưng bị Trần Linh ngăn lại.