Tiểu Sư Muội Lại Được Thiên Đạo Chúc Phúc Nữa

Chương 76: Toàn Tông Môn Đại Tỷ Thí, Trần Linh Bị Nhắm Đến Mọi Mặt



Đại Tỷ Thí Toàn Tông Môn Đại Lục lần này là một giải đấu lớn, đã kéo dài gần hai ngàn năm. Đệ tử các tông môn lọt vào top 10 không chỉ nhận được phần thưởng hậu hĩnh, mà còn có tư cách tiến vào Vương Giả Thánh Khư để tôi luyện.

Mỗi khi giải đấu lớn này bắt đầu, luôn có các tông môn lớn nhỏ từ khắp đại lục đưa đệ tử đến tham gia.

Tất cả người tham gia, không giới hạn tuổi tác, không giới hạn xuất thân, từ Luyện Khí kỳ đến Kim Đan kỳ đều có thể tự do tham gia.

Tóm lại, cứ mỗi trăm năm, Xuân Sơn Đế Đô lại trở thành một nơi náo nhiệt, hỗn tạp đủ loại thành phần.

Xuân Sơn Đế là nơi phồn hoa nhất của toàn bộ Huyền Linh đại lục, cũng là nơi ở của Lôi Hoàng lừng danh.

Vì vậy, mọi chi phí cho mỗi kỳ đại hội đều do Đế Đô chi trả.

Để tổ chức đại hội, Đế Đô đã xây dựng một sân vận động lớn ở trung tâm thành phố, có sức chứa hàng chục triệu người, đặt hàng vạn hòn đá Lưu Ảnh cỡ lớn để trình chiếu, và chuẩn bị hàng trăm tiểu thế giới chuyên dụng cho các trận đấu.

Nghe nói, hàng trăm tiểu thế giới này đều do một vị đại năng đã phi thăng tiên giới tạo ra khi khai sinh ra đại hội.

Ngoài ra, Đế Đô còn xây một tòa lầu cao trăm tầng, chuyên dùng cho các tông môn và tu tiên thế gia tham gia đại hội.

Trong thời gian thi đấu, mọi người được cung cấp miễn phí toàn bộ chi phí ăn ở đi lại.

Sau khi nghe Hùng Kinh Đán giảng xong bối cảnh và quy tắc, đám người Trần Linh, Nghiêm Phong không khỏi giơ ngón tay cái lên.

"Hào!"

"Thật sự là quá hào phóng!"

Kiếp trước, Trần Linh chưa từng tham gia đại hội này. Vào thời điểm này, nàng còn đang dưỡng thương sau khi trở về từ Địa Uyên.

Còn Cố Thường Nhạc không chỉ thuận lợi Trúc Cơ nhờ linh thảo của nàng, mà còn tham gia đại hội, đoạt được tư cách tiến vào Vương Giả Thánh Khư, có được đại cơ duyên.

Kiếp này, Trần Linh quyết không để ả có được cơ duyên đó.

Nhớ lại chuyện cũ, Trần Linh hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái.

Không thể lộ sát ý, tuyệt đối không thể!

Trần Linh nhắm mắt, nghĩ rằng nếu kiếp này không gặp may mắn, gặp được Tần Ngự Tu, được ông cứu chữa bằng Hồi Nguyên Đan, thì giờ này xác đã ở nơi nào rồi.

Hùng Kinh Đán vỗ đầu nàng: "Xem cái dáng vẻ vô dụng của ngươi kìa."

Hùng Kinh Đán dẫn các đệ tử làm thủ tục nhận phòng, dặn dò mọi người dưỡng sức, rồi hùng hổ đi tới sòng cá cược.

Thật nực cười, đại hội tỷ thí tông môn trăm năm có một, sao có thể thiếu màn cá cược chứ?

Năm nay, tông môn bọn họ có con hắc mã Trần Linh, nhất định có thể toàn thắng!

Nghĩ đến đây, Hùng Kinh Đán vui vẻ đem toàn bộ linh thạch trên người mình đặt cược vào tông môn nhà mình.

Người đi đường thấy ônb hăm hở đem toàn bộ gia sản đặt vào Diệu Thiên Tông vạn năm đội sổ kia, liền ném cho ông ánh mắt thương hại.

"Vị huynh đài này, linh thạch của huynh... e là không về được đâu, Diệu Thiên Tông kia là tông môn yếu nhất, rác rưởi nhất đó!"

"Đúng đó đúng đó, ngay cả tiểu tông môn cũng có thể nghiền nát bọn họ."

"Ngàn năm trước Diệu Thiên Tông là đại tông môn nổi danh, cái gì cũng đứng nhất, giờ thì hết thời rồi!"

Hùng Kinh Đán hừ lạnh một tiếng: "Vậy các ngươi không hiểu rồi, theo ta biết, năm nay tông môn bọn họ có một con hắc mã nhỏ từ nửa đường xông ra, nhất định có thể thắng!"

"Xí!"

"Xem ra lão huynh là người tối cổ rồi, con hắc mã nhỏ huynh nói là Trần Linh chứ gì?"

Hùng Kinh Đán giật mình: "Sao ngươi biết?"

"Chuyện này ai mà chẳng hay? Nghe nói đại tái năm nay vì đối phó nàng mà thay đổi thể lệ."

"Chuyện này ngươi biết, ta biết, mọi người đều biết, chỉ có đám người Diệu Thiên Tông là không hay."

"..."

Sắc mặt Hùng Kinh Đán tái mét.

Ông thầm nghĩ, sao các đại tông và tiên môn bách gia năm nay đột nhiên từ bỏ bí cảnh thí luyện của cả tông môn, còn sảng khoái đem vị trí thứ nhất cho Diệu Thiên Tông, thì ra là chờ ở chỗ này!

Hùng Kinh Đán xót của nhìn toàn bộ gia sản của mình, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng rời đi.

Quá đáng!

Thật sự quá đáng!

Nhất định phải đi mách Trần Linh, để nàng vì mình, à không, vì tông môn mà hả giận!

Thế là tối hôm đó, Hùng Kinh Đán hùng hổ gọi Trần Linh ra ban công, bắt đầu điên cuồng tố cáo, kể tội các đại tông môn hành sự bỉ ổi, bảo nàng nhất định phải nghĩ cách làm cho đám cẩu tặc kia phải nôn mật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Linh cứ thế nghe ông tố khổ suốt một canh giờ.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Hôm sau, đại tái đúng hẹn khai mạc.

Sau khi người dẫn chương trình phát biểu khai mạc, bắt đầu giải thích quy tắc.

"Đại hội lần này, với tôn chỉ 'Hữu nghị đệ nhất, thi đấu thứ hai', sẽ phá bỏ mọi quy tắc trước đây. Mong mọi người chú ý lắng nghe."

"Những điều mà người tham gia không được phép sử dụng, bao gồm:"

"Thứ nhất, ngoài Trận Tu ra, không ai được sử dụng trận pháp."

"Thứ hai, không được ăn các loại thực phẩm bổ sung linh khí, cũng như sử dụng các loại khí cụ bổ sung linh khí."

"Thứ ba, tất cả những người có mặt không được đeo linh kiếm, đặc biệt là những linh kiếm có khả năng biến đổi hình thái."

"Thứ tư, ngoài Phù Tu ra, không ai được sử dụng bất kỳ loại linh phù nào."

"Thứ năm, tất cả người tham gia không được sử dụng linh khế thú để tấn công, càng không được sử dụng thiên phú của linh khế thú. Nhưng Ngự Thú Sư có thể điều khiển linh ma thú."

"Trên đây là những quy định cứng của đại hội lần này. Tiếp theo sẽ là vòng loại đồng đội đầu tiên, toàn thể hỗn chiến."

Nghe vậy, người của các tông môn đều hả hê nhìn về phía Trần Linh, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười đắc ý.

Vẻ mặt như thể muốn nói "Xem lần này Diệu Thiên Tông các ngươi còn làm sao mà nổi bật được nữa."

Các sư huynh đệ của Kiếm Phong sau khi nghe những quy tắc này, phản ứng cũng khác nhau.

Nghiêm Phong nổi trận lôi đình, chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, con mẹ nó nhà ngươi, ngươi báo thẳng tên tiểu sư muội nhà ta ra luôn đi!"

Ngụy Tinh Châu vung tay đưa cho Trần Linh một cái lò luyện đan:

"Cất kỹ đi."

Địch Kiên Bỉnh lấy ra một thanh đại kiếm trong suốt đưa cho Trần Linh:

"Đây là kiếm ta luyện riêng cho muội trong nửa năm qua, chắc dùng được."

Nhan Úy cũng không rảnh tay, đưa ra một bản nhạc phổ: "Cầm lấy đi, sẽ có ích đấy."

Trần Linh cười nhận lấy đồ của các sư huynh, nhất nhất cảm tạ mọi người, không hề tức giận vì bị nhằm vào, cũng không hề sợ hãi.

Lúc này, người chủ trì lại lên tiếng.

"Xin chú ý, các tiểu thế giới trong đấu trường đều liên thông với nhau, vòng đầu tiên là vòng loại, xin xem kỹ quy tắc trên màn hình lớn và ghi nhớ."

Lời vừa dứt, trên màn hình lớn lập tức hiện lên quy tắc bằng linh văn. Vòng một, hỗn chiến toàn diện, thi đấu loại trực tiếp.

Quy tắc như sau:

Trong khi bảo vệ ngọc bài thân phận của mình, phải cướp ngọc bài thân phận của các tông môn khác, người có được mười ngọc bài trở lên sẽ được vào vòng tiếp theo.

Nếu ngọc bài của mình bị cướp mất, cũng không bị loại ngay khỏi tiểu thế giới. Chỉ cần trước khi kết thúc mười ngày thi đấu, thu thập đủ mười ngọc bài là có thể tiến cấp.

Đệ tử đồng môn có thể tàn sát lẫn nhau để đoạt ngọc bài, hoặc đem tặng cho nhau.

Sau khi hiểu rõ quy tắc, đệ tử các tông đều đã đến cửa vào tiểu thế giới.

Trần Linh vừa đến cửa vào, liền chạm mặt Lục Tử Sâm, Ân Lộc Lộc cùng đám người Huyền Linh Tông.

Đội ngũ của bọn họ rất hùng hậu.

Vừa thấy hai người, Nghiêm Phong lập tức chào hỏi.

"Ồ, Xú Miệt ca!"

"Khéo vậy, ngươi cũng đến tham gia giải đấu toàn tông môn à?"

Trần Linh cũng hùa theo: "Ồ, đây không phải con thú mỏ vịt di động sao, dạo này khỏe không?"

Lục Tử Sâm tức đến mặt mày xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, sát khí ngút trời.

"Bọn bây, rửa sạch cổ mà chờ đi!"

Ân Lộc Lộc dậm chân, chỉ vào mũi Trần Linh và Nghiêm Phong, mách chàng thanh niên bên cạnh.

"Chính là hai người bọn họ!"

"Lần trước ở bí cảnh ngoại ô Hoàng Lĩnh, chính là hai người bọn họ bắt nạt chúng ta đến c.h.ế.t đi sống lại!"

Ân Lộc Lộc vừa tố cáo, những người xung quanh lập tức không giữ được bình tĩnh, nhao nhao chỉ vào đám người Trần Linh, bắt đầu hùa nhau tố cáo.

Từng người từng người chó cậy thế chủ, sát khí đằng đằng, nghiến răng nghiến lợi kể tội đám người Trần Linh khi ở Địa Uyên ghê tởm, đáng ghét đến mức nào.

Tốt lắm, cuộc thi còn chưa bắt đầu, điểm thù hận đã kéo đầy rồi.