Nhưng đầu óc hắn còn chưa kịp phản ứng, tay đã tự động đưa ra.
Vừa đưa tay ra, Trần Linh liền vạch một đường trên lòng bàn tay hắn.
"Phụt."
Máu tươi chậm rãi chảy ra.
Trần Linh mắt nhanh tay lẹ lấy từ túi Càn Khôn ra đơn thuốc kỳ ngộ, "vèo" một cái đặt vào lòng bàn tay Ngụy Tinh Châu.
Ngụy Tinh Châu thậm chí còn chưa kịp phản ứng, thẻ trúc cũ kỹ kia đã phát ra ánh sáng trắng.
Vật c.h.ế.t nhận chủ thành công.
Trần Linh lại tặng kỳ ngộ rồi!
Mọi người trong lòng đều không thoải mái, dù sao một trong những lý do bọn họ luôn bám theo Trần Linh là vì kỳ ngộ.
Nhưng biết làm sao giờ, việc cấp bách trước mắt là sống sót khỏi đám cự thú Nguyên Anh kỳ và những thứ quỷ quái từ các đường hầm phân liệt khác chui ra.
Ngụy Tinh Châu kinh ngạc tột độ.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm Người vì ta khóc mù đôi mắt
Hắn sao có thể không nhìn ra sự bất phàm của vật này, hắn là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, đã có thể cảm nhận rõ ràng sự kỳ diệu và thoải mái khi trúc giản nhận chủ.
Hơn nữa còn mơ hồ cảm nhận được vài tia chân lý đại đạo ẩn chứa trong đó.
"Sư... Sư muội?"
"Vừa rồi muội... đã làm gì vậy?!"
Trần Linh cười tươi đáp: "Không có gì, chỉ là tặng cho sư huynh một món đồ sư huynh rất cần thôi."
Nghiêm Phong lập tức nói: "Đệ biết, đệ biết!"
"Đó là sư muội lấy được trong không gian kỳ ngộ... từ đời nào rồi ấy, là một món đồ hiếm có."
Ngụy Tinh Châu nghe vậy, suy đoán được chứng thực, nhất thời vừa giận vừa cảm động, không biết phải làm sao.
Sư tôn thu đồ đệ kiểu gì vậy, có đồ tốt mà không biết giữ lại cho mình!
Muội ấy thật sự là... rõ ràng không cần phải chịu uất ức như vậy, chắc chắn là ở sư môn cũ quá lâu, nên hình thành tính cách thích lấy lòng người khác rồi.
Không được, sau này nhất định phải bảo vệ muội ấy thật tốt, nếu không dễ bị người khác ức h.i.ế.p lắm.
Ngụy Tinh Châu trong lòng như có người đang khóc rống.
Đồ vật kỳ ngộ dù thần kỳ đến đâu, cũng chỉ là vật chết, một khi đã nhận chủ thì sẽ không nhận người khác, trong lòng Ngụy Tinh Châu tràn ngập cảm giác áy náy.
Vừa gặp mặt đã để tiểu sư muội nện đồ quý giá như vậy, hắn đúng là không phải người mà!
Nhưng Trần Linh không cho hắn thời gian khách sáo, đám cự thú Nguyên Anh kỳ xông ra từ đằng xa cũng không cho phép.
Nàng sẽ đưa đan phương cho Ngụy Tinh Châu, vì hắn sinh ra đã yêu thích, phù hợp, vì hắn có bản lĩnh và thiên phú mạnh mẽ trong luyện đan, càng vì hắn là Ngụy Tinh Châu.
Kỳ ngộ dù tốt, chung quy là vật chết, trao đúng người mới là chính xác.
Nàng không vì đồ tốt mà nhét hết vào túi mình, cũng không cần thiết phải thế.
"Nhị sư huynh, muội biết huynh rất gấp, nhưng huynh đừng vội, giờ không phải lúc làm thủ tục cảm ơn."
"Huynh xem trong đan phương, có loại nào ăn vào giúp tăng tu vi trong thời gian ngắn không, dù chúng ta có hàng cảnh trận cũng không thể hoàn toàn nghiền nát chúng."
Những thứ kia thân hình cái nào cái nấy đều to lớn, chủng tộc cũng khác nhau, nhưng không con nào không thích ăn thịt người.
Mà trận thu nhỏ của nàng trong năm ngày đã không thể dùng lại, cho nên, phải chuẩn bị nghênh chiến đầy đủ.
Ngụy Tinh Châu có chút kinh ngạc.
Hắn thật không ngờ đầu óc Trần Linh lại lanh lợi đến vậy.
Nếu là người khác, giờ này chắc đã đặt hết hy vọng lên hắn, hoặc là muốn hắn bảo vệ rồi.
Nhưng tiểu sư muội lại nghĩ đến kế sách vẹn toàn, rõ ràng nàng chỉ là một đứa nhóc vừa Trúc Cơ.
Hắn cũng không khách sáo, quả quyết đáp ứng: "Được."
Sư phụ tiện nghi của bọn họ, cuối cùng cũng đáng tin được một lần, nhặt về cho họ một tiểu sư muội rất tuyệt vời.
Ngụy Tinh Châu trong lòng cảm động không thôi, thật muốn cho sư phụ nhà mình một bạt tai.
Gã đó, thật là quá giỏi rồi.
Ngụy Tinh Châu lập tức dựng lò luyện đan, lại dùng dị hỏa, đốt lửa dưới lò.
Trong lúc Ngụy Tinh Châu không ngừng tự thuyết phục bản thân, Trần Linh đã lấy ra một đống lớn linh thảo từ túi Càn Khôn.
Nàng ném đống linh thảo xuống trước mặt Ngụy Tinh Châu: "Cái gì dùng được thì cứ dùng."
Khi Ngụy Tinh Châu nhìn rõ những thứ bên trong, cả người ngây dại.
Má ơi!
Tiểu sư muội lại giàu có đến vậy sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thứ này vượt xa phạm vi giàu có của Kiếm Phong bọn họ rồi.
"Không được, ta phải hét giá trên trời, ta nhất định phải hét giá trên trời!" Ngụy Tinh Châu lớn tiếng kêu lên.
Mọi người: “…”
Người của Kiếm Phong, Diệu Thiên Tông, quả nhiên chẳng có ai tốt đẹp gì.
Trần Linh mặc kệ hắn có đang cố tình tăng giá hay không, nàng tiến đến trước mặt Địch Kiên Bỉnh.
“Bánh Chiên sư huynh, gọi Bổ Lộ ra đây, để nó cùng Yết Lâu mở trận hàng giới.”
“Cuộc đi săn sắp bắt đầu.”
Trần Linh cười rạng rỡ, trong mắt không chút sợ hãi, ngược lại còn vô cùng hớn hở.
Bộ dạng kia, cứ như thể nàng đang nhìn thấy một đống lớn linh thạch và tinh hạch vậy.
Địch Kiên Bỉnh cũng bị lây nhiễm, ánh mắt dần trở nên kiên định.
“Chuyện nhỏ.”
Hai người đạt thành nhất trí, Yết Lâu và Bổ Lộ từ không gian khế ước chui ra, mỗi con một bên lơ lửng cạnh họ, Linh Hầu Lang Gia và Dực Long Long Câu cũng vào tư thế chiến đấu.
Tiểu Chu Hoàng hóa thành hình nhện, lặng lẽ đến gần tai Nghiêm Phong: “Thật ra, ta không chỉ tìm bảo được, ta còn có tuyệt chiêu.”
“Nhưng giờ chưa dùng được đâu, phải đợi đến lúc nguy hiểm nhất, hơn nữa là khi ngươi sắp c.h.ế.t ấy.”
Nghiêm Phong: “…”
“Thôi bỏ đi, tốt nhất là ngươi đừng dùng nó trong quãng đời còn lại của ta.”
Đám mãnh thú Nguyên Anh kỳ vừa áp sát, Trần Linh lập tức ngăn cản mọi người.
"Mọi người nghe kỹ đây!"
"Tuyệt đối không được rời khỏi ta và Bánh Chiên sư huynh quá hai mươi dặm, người yếu đứng sau, người mạnh đứng trước."
"Xếp thành vòng tròn, đừng hoảng, đừng sợ."
"Hàng trước tấn công xong lập tức lui về sau để chuẩn bị đợt tấn công tiếp theo, đợi đám linh ma thú bị đánh gần xong, chúng ta sẽ tản ra."
Trần Linh vừa ra lệnh, đệ tử các tiên môn, bách gia và đại tông môn nhanh chóng xếp hàng, tìm vị trí của mình.
Trần Linh cũng không rảnh rỗi, sau khi mọi người xếp hàng xong, nàng lấy cành linh mộc ra vẽ trận phòng ngự, rồi dán đầy phù Tụ Linh và phù Chuyển Năng xung quanh trận.
"Đừng ra khỏi trận, đây là trận phòng ngự."
Trần Linh đã là Trúc Cơ kỳ, tất cả pháp trận vẽ ra đều đã đột phá, tăng lên phạm vi hai mươi dặm, nhưng vẫn không yên tâm.
"Sau khi tấn công xong thì về vòng, cũng đừng phá hoại mấy đường màu lam trong trận."
Cành linh mộc của Trần Linh đã bị dùng quá nhiều lần, lúc này đã gần hỏng, đến nỗi mấy đường quan trọng nhất kia chỉ có thể dùng sức mạnh của phù Tụ Linh và phù Chuyển Năng để duy trì.
Dặn dò xong xuôi, nàng mới yên tâm dẫn Địch Kiên Bỉnh ra trước mặt mọi người, lại dán thêm bùa Tụ Linh lên người hai người, lúc này mới an tâm.
Cố Thường Nhạc trốn sâu trong đám người, nắm chặt lấy thanh linh kiếm của mình.
Nghe thấy lời dặn dò của Trần Linh, ả không khỏi liếc nhìn mấy sợi dây màu lam kia.
Ả thầm nghĩ: Nếu như phá hủy mấy sợi dây phát sáng kia thì sao?
Trần Linh nào biết lời nhắc nhở của mình đã lọt vào tai kẻ khác, nàng vẫn còn đang dặn dò hai con khế ước thú.
"Yết Lâu, Bổ Lộ, chú ý nghe lệnh."
Sau khi Trần Linh phá cảnh, phạm vi kiếm thức của Yến Hắc cũng tăng lên, mở rộng đến hai mươi dặm.
Yến Hắc vừa phát hiện bầy thú đến gần, lập tức nhắc nhở Trần Linh.
"Đến rồi!"
Trần Linh sắc mặt ngưng trọng: "Triển khai hàng cảnh trận."
"Vút!"
"Vút!"
Hai đạo hàng cảnh pháp trận màu vàng và màu lam đồng thời triển khai, trong nháy mắt lan rộng ra.
Do cảnh giới hai người khác nhau, pháp trận màu vàng chỉ bao phủ hai mươi dặm, còn pháp trận màu lam lại lan rộng đến bốn mươi dặm.
Sự khác biệt giữa Trúc Cơ sơ kỳ và Trúc Cơ hậu kỳ được thể hiện rõ ràng.
Thế là, đám cự thú Nguyên Anh kỳ xông vào pháp trận đầu tiên bị giáng xuống Kim Đan kỳ, khi chúng xông đến pháp trận màu vàng, lại bị giáng thêm một lần nữa.
Chúng biểu diễn một màn tuyệt kỹ cho toàn bộ nhân loại và khế ước thú xem:
Nguyên Anh biến Kim Đan.
Kim Đan biến chó rách.
Ngay lập tức, tất cả mọi người và cự thú đều ngơ ngác.
...
Editor: Nếu thấy hay hãy ủng hộ tem bằng một donate, một like và một follow nha.