Tiểu Sư Muội Lại Được Thiên Đạo Chúc Phúc Nữa

Chương 59: Á đù, không được đâu, thật không được đâu!



Ngụy Tinh Châu một phen thao tác này, khiến cho người trong ngoài bí cảnh đều cạn lời.

"..."

"..."

Nghe đồn Kiếm Phong Diệu Thiên Tông toàn là những kẻ bảo vệ gà con, không ngờ nha, bọn họ lại bảo vệ gà con đến mức này.

Ngay cả Tần Ngự Tu cũng không nhịn được khẽ bật cười.

Thằng nhóc Tinh Châu kia còn chưa biết sư muội của hắn có bao nhiêu bản lĩnh thôi.

Địch Kiên Bỉnh và Nghiêm Phong nghe nhị sư huynh nhà mình nói vậy, da đầu cũng tê rần.

Nhị sư huynh, tiểu sư muội thật sự không yếu như huynh nghĩ đâu!

Nhưng mà cũng dễ hiểu thôi, dù sao lần đầu gặp mặt, bị vẻ ngoài vô hại của tiểu sư muội lừa gạt cũng là chuyện thường.

Trần Linh hơi đồng tình liếc nhìn Ngụy Tinh Châu, trong lòng thầm nghĩ: Chắc là thằng cha này muốn một tiểu sư muội như Cố Thường Nhạc, tiếc là, ta không phải kiểu mè nheo.

Đám người một trận cạn lời, lập tức rút kiếm.

"Cố ý!"

"Tên này nhất định là cố ý!"

"Sao hắn có thể không biết tiểu sư muội hắn là cái dạng gì, thật đáng hận!"

Thấy hai bên lại muốn đánh nhau, Cố Thường Nhạc vội vàng chạy ra can ngăn.

"Đừng đánh nhau nữa mà! Các ngươi đừng đánh nhau nữa!"

"Trong đường hầm vết nứt còn có đồ rơi xuống đó, giờ đánh nhau không có lợi cho ai đâu."

Nói rồi, ả bước những bước nhỏ chạy đến trước mặt Ngụy Tinh Châu, ngậm nước mắt khuyên nhủ.

"Ngụy sư huynh, đừng đánh nhau nữa, có được không?"

Ả chớp mắt với Ngụy Tinh Châu hai cái, cố gắng làm nũng để công kích trái tim đối phương.

Người sau khéo léo tránh bàn tay ả đưa tới: "Ấy, thôi đi, ta dị ứng với phụ nữ, đặc biệt là loại chỉ biết khóc như ngươi, ta rất ghê..." tởm.

Nhờ chút ít tố chất còn sót lại, Ngụy Tinh Châu kịp thời ngậm miệng.

Cố Thường Nhạc vừa thẹn vừa giận, mặt mày lúc xanh lúc tím lúc hồng lúc trắng, nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ.

Đàn ông bình thường đều không thể từ chối ả, người của Kiếm Phong làm sao vậy? Tên nào tên nấy đều khó chơi.

Nếu không phải nể mặt Ngụy Tinh Châu là đệ tử Diệu Thiên Tông, vừa có sắc vừa có tài, ả mới không chủ động đến vậy!

Tuy Lục Tử Sâm kia rằng che chở ả, nhưng dù sao cũng là đệ tử Huyền Linh Tông, ả cũng không tiện bám theo mãi.

Hơn nữa, đàn ông bị mình chinh phục rồi thì chẳng còn gì thú vị.

Cố Thường Nhạc nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, cười hề hề với Ngụy Tinh Châu, đáng thương thu tay về.

"Vậy, vậy ta giữ khoảng cách với ngươi một chút, ngươi phải bảo vệ ta đó."

Vẻ ngoài yếu đuối, ngoan ngoãn hiểu chuyện kia, rất khó khiến người ta không động lòng.

Nhưng mà, Kiếm Phong chẳng có ai bình thường, chẳng ai mặn mà với chiêu trò của ả.

Ngụy Tinh Châu nhìn ả với vẻ kỳ quái, nhíu mày: "Không được, ta phải bảo vệ tiểu sư muội của chúng ta."

Nghiêm Phong lập tức nhảy ra, thêm mắm dặm muối kể lại những gì Trần Linh đã trải qua ở sư môn trước đây.

Ngụy Tinh Châu vừa nghe, lập tức kéo xa khoảng cách mười mét với Cố Thường Nhạc.

"Vậy ngươi là địch nhân, tránh ra, coi chừng ta không nhịn được g.i.ế.c ngươi."

Cố Thường Nhạc tủi thân rơi lệ.

Nhưng lần này, người chú ý đến động tĩnh của ả chỉ có Ân Lộc Lộc.

Ân Lộc Lộc không hề thiện cảm với những kẻ quyến rũ Lục Tử Sâm, thấy Cố Thường Nhạc khóc, ả ta chỉ hừ lạnh một tiếng.

"Đáng đời."

Cố Thường Nhạc cầu cứu nhìn về phía Ngô Giang, nhưng hắn ta chỉ dán mắt vào Trần Linh, chẳng hề rời mắt.

Cố Thường Nhạc ấm ức khó chịu, khổ không nói nên lời, trừng mắt nhìn Trần Linh, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng.

Đều tại nàng!

Tất cả là do Trần Linh!

Lúc này, những vết nứt trên bầu trời bắt đầu điên cuồng rơi đồ xuống.

Linh thú, ma thú, người, đủ loại pháp bảo kim loại, muốn gì có nấy, nhưng đều ở khá xa.

Ngay cả đám tu sĩ vừa tiến vào khu vực kỳ ngộ gần đó cũng bị hút vào, rơi xuống gần họ.

Mọi người đều bị cảnh tượng này làm choáng váng.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Đáng sợ nhất là hai đường hầm vết nứt cuối cùng, trực tiếp đưa một đám cự thú Nguyên Anh cảnh vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một đám!

Sắc mặt mọi người trắng bệch.

Tuy rằng còn ở xa, nhưng chúng đã cùng với đám ma thú kia lao về phía này.

Đám người bên ngoài bí cảnh cũng hoảng loạn tột độ.

"Nhanh!"

"Nhanh liên hệ tổng bộ các bên, bảo họ dẫn đội trị liệu đến ngoại ô Hoàng Lĩnh."

"Không thể bỏ đám đệ tử này được, bọn họ đều là hy vọng của tông môn và gia tộc!"

Chỉ có Tần Ngự Tu là điềm nhiên uống trà.

Người trong bí cảnh ý thức được sự nghiêm trọng, đồng loạt nhìn về phía Trần Linh.

"Trần Linh, ngươi đừng có giấu riêng tiên thảo, lát nữa chúng ta phải c.h.é.m g.i.ế.c với bầy thú Nguyên Anh cảnh đấy!"

"Đúng!"

"Lần này không còn là trò đùa như vừa nãy nữa đâu."

"Nếu ngươi chịu dùng linh thảo giúp chúng ta một tay, ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi cướp đoạt tài nguyên nữa."

"Ta cũng vậy, ta còn bù cho ngươi một vạn linh thạch thượng phẩm!"

Vừa có người mở miệng, gió lập tức đổi chiều.

Họ biết, dù linh khế thú của Trần Linh có hàng cảnh trận, thì đối mặt với bầy mãnh thú Kim Đan kỳ, những Trúc Cơ kỳ ở đây chỉ có đường chết.

Nhưng nếu có tiên thảo cứu chữa, may mắn thì còn giữ được mạng, không thì cũng chỉ bị trọng thương rồi bị loại khỏi bí cảnh.

Trần Linh vừa nghe nói có linh thạch để kiếm, lập tức cười tít mắt.

Thôi Văn Bân, đại sư huynh thân truyền của Nguyệt Hoa Tông thấy vậy, trực giác có kịch hay, liền đứng ra ngay.

"Nếu không đủ, Kiếm Phong ta có thể quyên năm mươi viên tinh hạch linh ma thú."

Hắn ta vừa mở miệng, mọi người cũng nhao nhao thêm giá.

Trần Linh: "Ách, cái này... không nên, không nên mà."

"Nhưng các vị nhiệt tình như vậy, ta cũng không tiện từ chối, đành phải nhận vậy."

Vừa nói, nàng vừa lấy tiên thảo ra.

Thật ra Trần Linh cũng không định thấy c.h.ế.t không cứu, dù sao những người ở đây đều là đệ tử được Cửu Đại Tông Môn và Tiên Môn Bách Gia dốc lòng bồi dưỡng, có mấy người, mấy chục năm sau còn là những nhân vật phong vân của Huyền Linh đại lục.

Sau này dị tộc xâm lấn, người xông lên phía trước cũng vẫn là người của Cửu Đại Tông Môn và Tiên Môn Bách Gia.

Nhưng mà, nàng là người yêu tiền, bọn họ gấp gáp đưa vật tư và linh thạch, nàng đương nhiên sẽ không từ chối.

Ai bảo Kiếm Phong nghèo chứ, mỗi người cũng chỉ có một cái túi Càn Khôn đựng chút vật tư nhỏ mọn mà thôi.

Mọi người: "..." Thật tiện! Thật giả tạo, mắt ngươi sắp biến thành hình linh thạch luôn rồi kìa.

Giờ phút này, mọi người chướng mắt Trần Linh, nhưng không làm gì được nàng, vô cùng khó chịu.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào, mạng chó là trên hết.

Lục Tử Sâm hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói với Trần Linh:

"Vậy nên phí bảo hộ của đệ tử Huyền Linh Tông đều do ta chi trả, người Lục gia sẽ mang linh thạch và tinh hạch đến cho ngươi."

"Trần Linh, tốt nhất ngươi đừng để người Huyền Linh Tông ta bị thương dù chỉ nửa phần, nếu không, ta sẽ bóp c.h.ế.t nguồn cung vật tư của ngươi!"

Nếu không phải tiên thảo kia chỉ nghe lời Trần Linh, bọn họ cũng chẳng cần phải nhẫn nhục thế này.

"Được thôi."

Trần Linh nhìn đám cự thú Nguyên Anh kỳ đang lao về phía họ ở đằng xa, xoa xoa cánh hoa của U Băng Tiên Thảo.

"Lát nữa đừng có chữa trị cho đám linh ma thú đó đấy nhé."

"Nếu nghe lời, ta sẽ vẽ cho ngươi một trăm tấm phù ngâm chân."

Nói hay không nói, cứ vẽ bánh trước đã.

U Băng Tiên Thảo nghe vậy, mừng rỡ xoay vòng vòng tại chỗ.

"Ô hi hi hi!"

Tuyệt vời! Tuyệt vời!

Giây tiếp theo, Trần Linh lấy ra một cái lò luyện đan siêu lớn từ trong túi Càn Khôn.

Nàng đặt cái lò luyện đan trước mặt Ngụy Tinh Châu.

"Nhị sư huynh, chúng ta khai chiến thôi!"

Ngụy Tinh Châu ngơ ngác, nhưng vẫn bước đến trước mặt nàng.

Trần Linh rút chủy thủ bên hông, cười hì hì với hắn:

"Đưa tay cho ta."