Ta tưởng rằng Thẩm Tứ sẽ lập tức đồng ý nhưng hắn không hề làm vậy. Sau này ta mới biết là chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn đã dùng uy h.i.ế.p và dụ dỗ, âm thầm lôi kéo, tạo dựng nên một lượng thế lực không nhỏ trong triều. Thẩm Tứ có vốn liếng để hấp dẫn Hạ Dục, thậm chí là đối kháng với hắn ta cũng không thành vấn đề.
Đêm đó, Thẩm Tứ uống rượu say rồi trèo vào phòng ta. Mãi đến khi bị cơn ác mộng kinh hoàng làm cho tỉnh giấc, ta mới nhận ra sự hiện diện của hắn. Người Thẩm Tứ đầy mùi rượu, thấy ta tỉnh lại rồi vẫn tùy tiện ngồi trên giường ta.
"Ngươi cảm thấy ta có nên cưới Hạ Di An không?” Thẩm Tứ hỏi một cách buồn bã.
Ta hơi nhíu mày: "Suy tính chuyện lợi - hại thì đương nhiên nên cưới."
"Nếu không suy tính chuyện lợi - hại thì ta có nên cưới không?" Hắn do dự vào lúc không nên do dự.
Anan
Ta thờ ơ đáp: "Nên cưới."
Dù sao thì chỉ khi ngươi cưới Hạ Di An, ta mới có thể tiếp cận nàng ta, tiếp cận Hạ Dục, ta mới có thể báo thù cho Thẩm Thính, cho Bái Hoa cô cô.
Ánh trăng lành lạnh rải khắp nơi. Trong nhất thời, đôi mắt đen láy của Thẩm Tứ tràn ngập một số cảm xúc mà ta không thể hiểu được.
Không biết thời gian qua bao lâu, hắn đứng dậy rời đi với cơn giận không tên : "Vậy thì cưới!"
Khi ta tỉnh dậy thì trời tờ mờ sáng. A Châu đang nằm bò trước giường ta, thấy ta khẽ cử động thì nàng ấy nói với vẻ mừng rỡ: "Sơn Thước, ngươi tỉnh rồi."
Ta cố gắng thẳng người ngồi dậy: "Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Hai ngày."
Lễ phong Hậu của Hạ Di An đã kết thúc được hai ngày rồi.
Ta ngẫm nghĩ: "Bên Hoàng hậu không cho gọi ta sao?"
A Châu bĩu môi: "Sao ngươi vừa tỉnh lại đã hỏi nàng ta rồi? Vừa đến ngày thứ hai sau lễ phong Hậu, nàng ta đã cho gọi ngươi rồi. Khi ta về đó, cô cô trực ban lập tức nói ngươi vẫn chưa tỉnh."
Ta nhớ lại mùi hương tùng bách mà mình đã ngửi thấy trước khi bất tỉnh, hỏi: "Ngươi có biết là ai đưa ta về không?"
A Châu nói: "Khi ta về thì ngươi đã nằm trên giường rồi. Ta nghe các cung nữ khác nói là họ thấy Đại thái giám Lý Phúc Niên bên cạnh Bệ hạ từng đến đây, có phải là hắn chăng?"
Ta gật đầu tỏ ý đã hiểu, thầm nghĩ rằng nhất định phải báo ơn.
Trong lúc nói chuyện, bên Hoàng hậu lại có người đến gọi ta đi. Biết là không thể tránh được nên sau khi thay quần áo xong, A Châu lập tức đi qua đó cùng với ta.
Hạ Di An ngồi ngay ngắn ở trên cao, còn thái y đang bắt mạch cho nàng ta.
"Trước đây, bản cung không hiểu rõ về ngươi lắm. Trong mấy ngày ngươi hôn mê, có vài người già trong cung có nói về ngươi đôi ba câu, hóa ra mẫu thân của ngươi là kỹ nữ à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A Châu siết chặt vạt áo, nàng ấy muốn cãi lại. Ta khẽ vỗ vỗ lưng bàn tay nàng ấy.
"Nương nương nuôi dưỡng những nô tài lắm lời bên mình thì thường ngày phải cẩn thận đấy, đừng để đến ngày nào đó chúng nó phản chủ, cắn ngài một miếng."
Hạ Di An lạnh lùng hừ một tiếng.
"Ta thấy ngươi còn nhỏ tuổi mà đã không danh không phận chạy theo đàn ông, hóa ra là vì chính dòng m.á.u dơ bẩn chảy trong trong cốt tủy của ngươi."
"Nương nương cẩn trọng lời nói. Quả thật mẫu thân thân sinh của ta là kỹ nữ nhưng bà ấy cũng là Yểu Phi của Tiên hoàng. Nếu không phải năm đó xảy ra bất trắc thì hôm nay, ngài cũng phải tôn kính mà gọi bà ấy là Thái phi nương nương. Ngươi nói như vậy thì chẳng phải là mắng cả Bệ hạ và Tiên hoàng sao.” Ta cười khẽ, giải thích.
Giang thái y - người đang đứng một bên - giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Hạ Di An đang định cãi lại thì đột nhiên đổi sang giọng điệu dịu dàng: "Lời giáo huấn của Sơn Thước cô nương là đúng, vì ta vừa vào cung nên chưa quen với những chuyện này."
Ngay sau đó, có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau ta. Không cần quay đầu thì ta cũng biết đó là tiếng bước chân của Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ khoác triều phục màu vàng tươi có thêu rồng, hắn lạnh giọng: "Lại là trò gì nữa đây?"
Hạ Di An đứng dậy, rót cho hắn một chén trà: “Thần thiếp cho mời Sơn Thước cô nương đến để hỏi vài chuyện trong cung, không ngờ lại khiến cô ấy không vui."
Ánh nhìn của Thẩm Tứ thoáng dừng lại trên người ta rồi nhẹ nhàng dời đi.
"Hoàng hậu là chủ của hậu cung, có nô tài khiến nàng thấy chướng mắt thì áp dụng hình phạt đánh đập là được."
Hạ Di An nhếch môi cười đắc ý: "Thần thiếp hiểu rồi ạ."
Thẩm Tứ nhấc tay, hỏi thái y: "Sức khỏe của Hoàng hậu thế nào rồi?"
Thái y thành khẩn đáp lời trong sự sợ hãi: “Sức khoẻ của nương nương không có gì đáng ngại, chỉ là khí huyết hơi yếu, cần dùng thêm nước sương mai, và uống lâu dài các vật bổ dưỡng."
Thẩm Tứ vuốt vạt áo:"Sơn Thước cô nương ở trong cung nhiều năm, quen thuộc nơi đây hơn người khác. Vậy cứ giao việc lấy nước sương mai cho cô ta đi."
Nước sương mai cần được thu thập trước khi mặt trời mọc, nơi hứng sương thường âm u, ẩm ướt và lạnh giá.
A Châu lo lắng cho đầu gối của ta, vội vàng lên tiếng: "Bệ hạ, để A Châu làm đi ạ."
Hạ Di An e lệ dựa vào người Thẩm Tứ, nhìn ta với vẻ kiêu ngạo. Nàng ta giống như một con công kiêu hãnh đang dương oai diễu võ.
Thu thập nước sương mai thì có thể đường đường chính chính đi lại trong cung, tiện cho ta và Sào Tiến liên lạc với nhau.