Thổi Xuyên Muôn Trùng Mây Núi

Chương 26



40

 

Ta làm nữ đế bốn mươi năm.

 

Trong thời gian tại vị, ta dốc lòng trị quốc, ngày đêm lo toan, mở rộng ngôn lộ, tiếp nạp can gián như nước chảy.

 

Ngày đầu tiên ấy, ta đứng nơi cao đài, ung dung nói:

 

“Hoàng thiên hôm nay nên lập, là để trước bếp mỗi nhà có khói bếp, trong học đường mỗi thôn có trẻ nhỏ đọc sách, trong mỗi nhà phụ lão nữ nhi đều có chỗ nương tựa. Là để bách tính an khang, cửu châu phồn thịnh, lê thứ đông vui, đều là thái bình.”

 

Ta đều đã làm được.

 

Dù cho những người bên cạnh ta lần lượt rời đi.

 

Ngoài rèm tiếng mưa rơi rả rích, có lẽ đây là trận mưa thu cuối cùng trong đời ta được thấy.

 

Bệnh đã quá lâu, ta có chút hồ đồ.

 

Tiểu Liên đã chẳng còn trên thế gian, cháu gái nàng làm nữ quan.

 

Ta thường nhận lầm người.

 

Còn nhớ khi ở Tấn Lăng, ta luôn ngại việc lau khô tóc phiền phức, mà người ấy lại thích giúp ta lau khô.

 

Đêm nay tay ta chạm vào bên cạnh ẩm ướt, theo bản năng gọi khẽ:

 

“Mau đến giúp ta lau tóc đi.”

 

Khi đưa tay lên mới phát hiện, gương mặt ta đã đầy nước mắt.

 

Người ấy, đã sớm rời khỏi ta từ rất nhiều năm trước rồi.

 

Năm bảy mươi hai tuổi, ta thọ chung chính tịch.

 

Khoảnh khắc nhắm mắt chìm vào bóng tối, ngân hà đảo ngược.

 

Ta thấy Liễu Nương đang khâu dải lụa xanh dưới ánh đèn, ngẩng mắt mỉm cười hỏi ta có thích không.

 

Trong đôi mắt giống ta, còn mang chút ghét bỏ:

 

“Cái gì nàng có, ta cũng phải có.”

 

Thu mụ mụ lén nhét vào tay áo ta hai quả mơ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẫu thân mỉm cười nói:

 

“Con mèo tham ăn nhỏ, cẩn thận ngày mai ê răng.”

 

Đèn lửa chập chờn, bà nắm c.h.ặ.t tay ta:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Nương mãi mãi ở bên A Vân, mãi mãi, mãi mãi.”

 

Thời gian lao nhanh về phía sau.

 

Chàng thiếu niên nơi khóe mắt có nốt ruồi, treo cao đồng tâm kết lên cành.

 

Đêm Thượng Nguyên đèn lửa sáng rực, có thiếu nữ vươn tay lấy xuống chiếc đồng tâm kết ấy.

 

Dải tóc bay tung.

 

Hòa vào mái tóc thiếu niên, quấn quýt chẳng rời.

 

Dưới tay áo, đôi tay nam nữ thiếu niên từ đó chẳng bao giờ buông ra nữa.

 

Ta dừng lại nhìn từ xa, muốn chạy đến, lại nghĩ đến bộ dạng hiện tại của mình, trong khoảnh khắc luống cuống dừng chân.

 

Cô độc đứng ở đầu cầu.

 

Đến khi có giọng gọi lớn từ phía sau:

 

“A Vân!”

 

Dưới cổng cung đỏ son, một thiếu niên mày mắt thanh nhã gọi ta.

 

Ta lao đến, dùng hết sức ôm c.h.ặ.t lấy hắn.

 

Hắn ôm ngược ta, nhẹ nhàng vỗ lưng ta.

 

Tuyết nhỏ dưới mái hiên rơi như ngọc vụn.

 

Chuông đồng leng keng treo nơi cổng cung.

 

Chúng ta ngẩng đầu cùng đếm.

 

Tổng cộng mười ba chiếc.

 

- Hoàn văn -