“Ta thích nàng, bất kể ngươi là nam hay nữ, đều thích. Nàng có nguyện ý…”
Ta xoay đầu đi.
Gần như trong một khắc, ta đã muốn thốt ra hai chữ kia.
Có lẽ từ năm mười lăm tuổi, mọi chuyện đã chẳng còn đúng nữa rồi.
Hàng mi dài của hắn rủ xuống, lặng im chờ đợi phán quyết của ta, đầu ngón tay bên hông khẽ run.
Ta do dự rất lâu, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, thần sắc như thường:
“Không còn ý nghĩa gì nữa, quên ta đi.”
Con đường đế vương hoặc c.h.ế.t hoặc sống, chỉ có vô tình mới đứng vững được lâu dài.
Đạo nghĩa và tình ý khiến ta không thể ra tay ân oán trái ngược.
Ngày sau nếu thật sự thành kẻ địch, thì ta cũng chỉ nguyện quang minh chính đại mà c.h.é.m g.i.ế.t trên chiến trường.
Ánh tà dương lấp loáng.
Trong dòng sông trong vắt, hai cái bóng phản chiếu, rồi một cái biến mất.
Nhiều năm trước ta từ Ngụy quốc trốn về Sở địa.
Khi ấy hắn không g.i.ế.t ta, ta nói nợ hắn một mạng, ngày sau sẽ hoàn trả.
Hôm nay, lời thành sấm ứng.
Cái bóng còn lại hơi ngẩng đầu, dùng tay che mắt.
Một giọt nước, theo kẽ ngón tay rơi xuống.
39
Năm năm sau, cuối xuân, Thôi Hành bệnh nặng, khói lửa chiến loạn lại nổi lên.
Cách mười bảy năm, ta trở về Hàm Dương.
Mọi thứ đều đã chẳng còn như trước.
Tóc Thôi Hành đã bạc đi một nửa, trọng bệnh khiến hắn tuổi già suy tàn, ngồi ngay ngắn trên đại điện, nhưng vẫn giữ được chút thể diện cuối cùng của Quân hầu.
Trong mắt hắn không buồn không vui,
“Ngươi đến rồi.”
Như đang nhàn đàm với cố hữu.
Ta đặt vào tay hắn hai chiếc đồng tâm hoàn giống hệt nhau.
Hắn run rẩy nhận lấy, áp c.h.ặ.t vào n.g.ự.c, nước mắt tràn ra từ khóe mắt đầy nếp nhăn:
“Nhiều năm như vậy ta cũng mệt rồi. Chỉ không biết, dưới suối vàng có còn gặp được mẫu thân ngươi không. Ngươi nói… nàng còn nhận ra ta chăng?”
Lời vừa dứt, Thôi Hành ho khan dữ dội.
Từng giọt m.á.u văng lên bậc ngọc.
Thấy ta gật đầu, hắn an lòng mà mỉm cười.
Ta rốt cuộc cũng hỏi ra miệng:
“Thẩm Khê Vân… hắn ở đâu?”
Bàn tay Thôi Hành không ngừng run rẩy.
“Hắn c.h.ế.t rồi, đã c.h.ế.t từ năm năm trước.”
Ta bỗng ngẩng đầu, sắc mặt trong thoáng chốc trắng bệch.
Rất lâu, ta vẫn không sao hiểu được câu nói này.
“c.h.ế.t rồi… c.h.ế.t rồi là ý gì?”
Ánh mắt ta đen thẳm, cả người cứng đờ, cảm giác ngay cả xoay đầu, xương cốt cũng kêu lên răng rắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thôi Hành thở dài một tiếng.
Ta không biết mũi tên của Tạ Dung vốn nhắm vào ta.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta không biết mũi tên ấy tẩm kịch độc, thuốc thang cũng vô phương.
Ta không biết Thẩm Khê Vân giấu ta, cũng không biết hắn sớm đã chẳng còn sống được bao lâu.
Ta chẳng biết gì cả.
Thậm chí trong lần cuối cùng gặp hắn, ta còn nói…
“Quên ta đi.”
Thế gian sao lại có kẻ vô tình vô nghĩa như ta.
Hắn giấu ta, không muốn ta thấy dáng vẻ hắn khi c.h.ế.t đi.
Hắn rời khỏi ta, không phải vì thất vọng đã dồn đủ, không phải vì thoái lui trước số mệnh ràng buộc, cũng chẳng phải vì muốn buông tay ta.
Mà là hắn không thể c.h.ế.t bên cạnh ta.
Nếu hắn c.h.ế.t bên ta, tất sẽ khơi dậy chiến hỏa giữa hai nước, trở thành một lưỡi d.a.o ném về phía ta.
Cho nên hắn buộc phải quay về.
Trước khi c.h.ế.t, m.á.u hắn chảy cạn, đau đến xương cốt cong quặp vặn xoắn.
Nhưng hắn vẫn bình thản mỉm cười:
“Thật ra, khoảnh khắc A Vân do dự, với ta mà nói… đã đủ rồi.”
Đời người khó thoát ly hợp tan hợp, hận nhất chẳng qua là âm dương ngăn cách.
Mùa xuân năm nay chậm trễ.
Chậm trễ ở chỗ cách biệt trời người, cầu chẳng được.
Ta thần hồn lạc lối đi trên đường cung, dưới cổng cung có gì vang leng keng.
Ngẩng đầu nhìn, lại là chuông đồng.
Có một lão nhân tóc bạc trắng đứng ngoài cung, rơi lệ đếm chuông.
Thấy ta đến gần, ông ngượng ngùng hành lễ, nói là để ta chê cười.
Ông nghẹn ngào kể, mình là thợ xây cung năm ấy, vì tưởng nhớ thê tử mà treo chuông đồng ở đây.
Chỉ tiếc khi treo chuông, thê tử ông sớm đã mất ở quê nhà.
Lời vừa rơi xuống, ta ôm n.g.ự.c, xoay người bước gấp trở về.
Bước chân rất nhanh, tựa cơn gió lướt qua.
Nên chẳng ai thấy ta nước mắt đầm đìa.
Từ đó ta bắt đầu mỗi đêm đều mộng.
Trong mơ là thuở sơ kiến hắn nơi lầu vẽ, bàn tay cầm quạt xếp, đẹp đẽ thon dài.
Hương mai trắng phả tới, hắn đỡ mái tóc nhỏ giọt nước của ta, cổ tay tinh xảo như ngọc.
Bàn tay ấy cẩn trọng, giấu ngọc bội hồ ly vào lòng, dưới bóng hoa hạnh thưa thớt, vành tai ửng đỏ.
Trong khoảnh khắc hải đường úa rụng, hắn tự giễu mà cười:
“Là ta một mực đơn phương.”
Nhưng kế đó, trong ánh sáng tàn tối, hắn lại nhìn ta bằng đôi mắt lãnh đạm:
“Vân Sơn, nàng chịu nhiều khổ cực quá rồi, nhiều chuyện giấu trong lòng sẽ sinh bệnh đó.”
Ánh tà dương lấp lánh, hắn nhắm mắt lại:
“Có lời không nói, e là vĩnh viễn chẳng còn cơ hội nữa.”