Tôi hít một hơi sâu, đi đến máy lọc nước rót nước. Đột nhiên, tôi nhận ra điều gì đó kỳ lạ.
Tại sao Tôn Lỗi lại giấu tay phải ra sau lưng?
Hình như đã bị thương… Máu tươi vẫn đang tí tách nhỏ xuống sàn từ đầu ngón tay hắn.
Tôi giật mình kinh hãi, lớn tiếng gọi đồng nghiệp bên cạnh, "Mọi người tránh xa Tôn Lỗi ra! Anh ta bị thương rồi!"
"Tôn Lỗi! Anh bị Dị chủng c.ắ.n rồi phải không?! Tại sao tay anh chảy máu?"
Mấy người trong văn phòng lập tức lùi lại, vội vã giơ t.h.u.ố.c xịt chĩa thẳng vào Tôn Lỗi.
"Mẹ kiếp, Tôn Lỗi! Anh muốn hại c.h.ế.t bọn tôi à?! Bị c.ắ.n rồi còn dám quay lại!"
Bị Dị chủng cắn, sẽ biến dị trong vòng ba mươi phút. Giờ đây, vừa đúng ba mươi phút kể từ khi Tôn Lỗi rời đi.
Tôn Lỗi thở dài, giơ tay phải lên. Trên đó là một vết cắt sâu hoắm lồ lộ, "Xin lỗi mọi người, tôi thật sự không bị cắn, đây là do tôi chạy vội bị dây thép cứa trúng! Mọi người biết cái dây thép ở cầu thang tầng ba chứ? Vẫn chưa ai xử lý."
Chúng tôi im lặng.
Thấy chúng tôi chưa chịu buông bỏ phòng bị, Tôn Lỗi tiếp tục nói: "Nếu không tin, mọi người dùng đèn pin kiểm tra đồng tử tôi đi."
Đây là một cách. Tôi lấy đèn pin trong túi xách ra, chiếu vào đồng tử Tôn Lỗi.
Đồng tử co lại, không có vấn đề gì.
"Giờ thì mọi người tin tôi chưa? Tôi giấu tay đi là sợ mọi người lo lắng thôi."
Về lý mà nói, không có gì đáng nghi ngờ. Nhưng không hiểu sao, tim tôi vẫn đập thình thịch, cảm thấy bồn chồn lo lắng. Cứ có cảm giác chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Tòa nhà này, có lẽ không còn an toàn nữa rồi…
Tôi hơi muốn rời đi ngay lập tức.
4.
Đột nhiên, tất cả mọi người đồng thời nhận được tin nhắn từ cơ quan chức năng:【Phát hiện Dị chủng bên trong tòa nhà XX, hiện đã bị phong tỏa. Đề nghị mọi người ở yên tại chỗ, chờ đợi lực lượng cứu hộ!】
Tòa nhà XX chính là tòa nhà của chúng tôi!
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía Tôn Lỗi.
Mồ hôi lấm tấm trên trán Tôn Lỗi, "Này, mọi người, mọi người đã kiểm tra đồng tử tôi rồi mà! Nếu tôi là Dị chủng, tại sao tôi còn quay lại thông báo mọi người đừng ra ngoài? Thà trực tiếp lừa mọi người ra ngoài c.h.ế.t cho xong."
Đồng nghiệp Lý Bình đi đến bên cạnh Tôn Lỗi, "Tôi tin người anh em của tôi. Đồng tử không có vấn đề gì, vả lại, nếu anh ấy thật sự biến thành Dị chủng, vết thương trên tay đã lành rồi chứ?"
Anh ta nói rất có lý, sau khi biến dị hoàn toàn, các vết thương trên cơ thể sẽ tự lành. Tôi nhìn cánh tay Tôn Lỗi, m.á.u vẫn không ngừng chảy xuống sàn. Lý Bình kéo anh ta về văn phòng, tìm hộp y tế băng bó cho anh ta, "Không băng bó ngay, anh sẽ chảy m.á.u đến c.h.ế.t mất!"
Nhưng mọi người không còn tâm trạng đùa cợt nữa. Tòa nhà bị phong tỏa, chứng tỏ có ít nhất hai Dị chủng trở lên, bằng không sẽ không phong tỏa cả tòa nhà.
Đội cứu hộ cũng chẳng biết bao giờ mới tới. Hơn nữa, đồng nghiệp Lý Thiến đã bị cắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không khí nặng nề bao trùm cả căn phòng.
Chưa kịp ngồi ấm chỗ, điện thoại tôi lại nhận được một tin nhắn. Là của đồng nghiệp Lý Thiến gửi đến:【Tuyệt đối đừng ở cùng Tôn Lỗi, anh ta đã bị c.ắ.n rồi!】
Mồ hôi lạnh đột ngột túa ra sau lưng, tôi nuốt khan, nhìn sang Triệu Á bên cạnh. Cô ấy cũng đang nhìn tôi với ánh mắt kinh hoàng tương tự.
Rõ ràng, cô ấy cũng nhận được tin nhắn của Lý Thiến.
Lý Thiến tiếp tục:【Ở cùng anh ta rất nguy hiểm, tôi đang trốn ở tầng 6, mọi người mau xuống đây đi.】
Triệu Á rón rén ghé sát tai tôi, "Tiểu Chi, cậu nghĩ sao? Chúng ta có nên đi không?"
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ kỹ lời cô ấy nói, cửa công ty bỗng nhiên bị gõ mạnh.
"Ê, mau mở cửa cho tôi, tôi là lão Trương! Tôi nhận được tin nhắn rồi, mau mở cửa đi!"
Lý Bình mở cửa hé một khe, vụt một cái kéo lão Trương vào trong công ty.
Lão Trương mồ hôi đầm đìa, tựa vào tường, "Sau khi Triệu Á báo cho tôi, tôi định rời đi, nhưng tòa nhà bị phong tỏa, không ra ngoài được."
Một đồng nghiệp khác dùng đèn pin chiếu vào đồng tử Lão Trương, không có vấn đề gì. Trên người lão Trương cũng không có vết thương.
Tôi quan sát vẻ mặt của mấy người, hình như chỉ có tôi và Triệu Á nhận được tin nhắn của Lý Thiến.
Lý Thiến lại gửi tin nhắn:【Mọi người lên chưa? Tôi thật sự không lừa mọi người đâu.】
【Hôm nay thang máy hỏng, ba chúng tôi cùng đi bằng cầu thang bộ.】
【Đến tầng ba thì gặp Dị chủng, chúng tôi chạy tán loạn. Tôi trốn ở tầng năm nhìn rất rõ Tôn Lỗi bị cắn!】
Trạm Én Đêm
Tôi trầm tư một lát rồi trả lời:【Thế còn Vương Hải thì sao?】
【Tôi không biết, anh ta chạy nhanh nhất, đã mất hút từ lâu rồi.】
Triệu Á thấy những tin nhắn này thì không thể ngồi yên nữa, đứng dậy định đi.
Lúc này, Vương Hải gửi tin nhắn:【Mọi người cẩn thận Tôn Lỗi và Lý Thiến! Cả hai đều bị c.ắ.n rồi!】
Anh ta gửi tin nhắn nhóm, trừ Tôn Lỗi, tất cả mọi người đều nhận được. Mấy đồng nghiệp gần Tôn Lỗi rụt rè lùi lại vài bước.
Vương Hải tiếp tục nhắn:【Tôi đang ở tầng 8, tạm thời an toàn, mọi người mau tìm cớ lên đây!】
【Mọi người có thấy vết thương trên tay Tôn Lỗi không? Đó chính là do Dị chủng c.ắ.n đấy!】
Lý Thiến và Tôn Lỗi đều tố cáo lẫn nhau bị cắn. Nhưng cả hai đều nói Vương Hải đã chạy.
Trong khi đó, Vương Hải lại nói cả hai đều đã bị cắn…
Vẻ mặt Triệu Á lo lắng, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, "Lâm Chi, rốt cuộc chúng ta nên tin ai đây?"
Hai đồng nghiệp cầm gậy lên, nói muốn ra ngoài xem sao.