Người gửi tin nhắn là một đồng nghiệp khác. Anh ta đã xin nghỉ về nhà một tiếng trước.
【Lão Trương, anh về nhà lâu thế rồi sao biết trong tòa nhà có xác sống?】
【Có phải cố tình không muốn tụi này tan làm không?】
【Đúng đấy, giờ ai còn sợ cái thứ xác sống đó, đến một con tôi g.i.ế.c cả đôi, đến hai con tôi quét sạch cả tòa nhà luôn!】
Hiện tại, đã một năm trôi qua kể từ khi t.h.ả.m họa sinh hóa bùng phát.
Khác với xác sống thông thường, những loại biến dị này có thể ngụy trang thành con người và sở hữu trí thông minh cực cao. Chúng giống như loài gián, lén lút ẩn mình trong xã hội loài người, g.i.ế.c mãi không hết.
May mắn thay, con người đã nắm được cách phân biệt những kẻ biến dị này. Dùng ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào đồng tử của chúng. Nếu đồng tử không thay đổi, đó chính là xác sống biến dị. Chúng tôi gọi chúng là Dị chủng.
Ba tháng trước, cơ quan chức năng đã công bố một loại t.h.u.ố.c xịt.
Dị chủng dính phải sẽ mất khả năng hành động trong một khoảng thời gian nhất định. Đây là thời điểm tốt nhất để tiêu diệt chúng hoặc bỏ chạy.
Mỗi đồng nghiệp trong công ty đều có một chai t.h.u.ố.c xịt. Vì vậy, khi thấy tin nhắn của lão Trương, mọi người đều không quá bận tâm.
Khi đồng hồ điểm giờ tan ca. Mọi người bắt đầu lục đục dọn dẹp đồ đạc. Nhưng không ai rời đi cả.
Các đồng nghiệp đều là những người bình thường, tay không tấc sắt. Không cần thiết phải mạo hiểm.
Giữa lúc im lặng, đồng nghiệp Tôn Lỗi lên tiếng: “Mọi người thật sự tin lời lão Trương nói à? Có xác sống thì sợ gì?”
Anh ta lắc lắc chiếc đèn pin siêu sáng và chai t.h.u.ố.c xịt trên tay, “Tôi đi trước đây, tiện thể thám thính đường đi cho mọi người luôn. Có ai đi cùng không?”
Tôn Lỗi bình thường rất thích tập gym, thân hình vạm vỡ. Trông vô cùng đáng tin cậy.
Đồng nghiệp Lý Thiến giơ tay: “Anh Tôn, em đi cùng anh!”
Một đồng nghiệp khác là Vương Hải cũng bày tỏ ý muốn đi theo.
Tôn Lỗi nhìn quanh một lượt rồi hỏi lại: “Còn ai đi cùng nữa không?”
Tôi lắc đầu, “Tôi không vội, tôi đợi đội cứu hộ.”
Tôn Lỗi cầm lấy cây gậy bóng chày bên cạnh bàn làm việc, chép miệng hai tiếng, “Mọi người đúng là bị mấy con Dị chủng này dọa mất mật rồi!”
Ba người cùng nhau rời đi.
Tôi cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn vào nhóm nhỏ của đội mình: [Tôi sẽ đến muộn một chút, nghe nói trong tòa nhà lại có Dị chủng.]
Lục Thời và Thẩm Nghiêm là đồng đội của tôi. Nếu không có họ trong những ngày đầu bùng phát, có lẽ giờ này tôi đã yên nghỉ rồi.
Hôm nay là sinh nhật Lục Thời, chúng tôi đã hẹn nhau cùng tổ chức.
Trạm Én Đêm
2.
Mười mấy phút sau, lão Trương trả lời tin nhắn trong nhóm.
【Haha! Không lẽ mọi người vẫn chưa tan làm đấy chứ?!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
【Tôi đùa thôi, hi hi!】
Các đồng nghiệp bị trêu chọc tức giận. Họ điên cuồng "thăm hỏi" lão Trương trong nhóm.
【Thần kinh à! Cả ngày anh rảnh rỗi không có việc gì làm hả?!】
【Mai có giỏi thì đừng đi làm, không thì ông c.h.ế.t chắc!】
【Cạn lời, tôi báo đội cứu hộ rồi đây này.】
【Cái thằng này, dám trêu bọn tôi, mai phải bao ăn!】
Lão Trương: 【OK luôn! Mai gặp, không say không về!】
Không khí trong văn phòng lập tức trở nên vui vẻ. Mọi người lại tiếp tục dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị tan sở.
Đồng nghiệp Triệu Á lên tiếng, “Mọi người không thấy hơi kỳ lạ sao? Bình thường lão Trương rất ít khi dùng dấu chấm than. Nhưng tất cả tin nhắn này đều kết thúc bằng dấu chấm than…”
Triệu Á do dự một lúc rồi nói tiếp, “Liệu có khi nào, lão Trương đã bị nhiễm bệnh rồi không?”
Nghe vậy, tất cả đồng nghiệp đều dừng mọi hành động trên tay.
Tôi lướt lại tin nhắn cũ của lão Trương trong nhóm công ty. Quả thật, lão Trương rất ít khi dùng dấu chấm than. Ngay cả khi có việc gấp, anh ta cũng chỉ dùng dấu chấm câu.
Một đồng nghiệp nóng tính @ Lão Trương trong nhóm.
【Ông có thật là lão Trương không?】
【Cho ông mười phút quay video chứng minh ông không phải Dị chủng, không thì tôi báo đội cứu hộ đấy!】
Tôi xoa xoa lòng bàn tay. Bình thường lão Trương ở công ty rất ít nói, nghiêm nghị. Hiếm khi nói đùa, càng đừng nói là đùa lớn như vậy.
Trong lòng tôi mơ hồ có một phỏng đoán. Chắc không chỉ mình tôi, mọi người đều có cùng suy nghĩ. Nét mặt ai nấy đều trở nên trầm trọng.
Đúng lúc này, Tôn Lỗi cầm gậy bóng chày quay lại. Vẻ mặt anh ta hoảng hốt, hành động đầu tiên là khóa ngược cửa công ty lại.
Anh ta thở dốc, tựa vào cửa, “Mọi người đừng ra ngoài, trong tòa nhà thật sự có Dị chủng!”
Tôi hỏi: “Thế Lý Thiến và Vương Hải đâu?”
Tôn Lỗi cúi đầu, trượt dọc theo cánh cửa, ngồi sụp xuống đất, “Lý Thiến bị c.ắ.n rồi, Vương Hải đã chạy thoát.”
Ngay lúc này, lão Trương gửi đến một tin nhắn: Đó là một video.
3.
Hắn dùng đèn pin chiếu thẳng vào đồng tử.
Có thể thấy rõ đồng tử co lại. Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, lão Trương không sao.
Lão Trương: 【Thế nào? Có thể xác nhận tôi ổn rồi chứ.】
【Thật ra tôi quay lại tăng ca, chỉ muốn mọi người ở lại với tôi thôi. Là lỗi của tôi, mai tôi sẽ bao mọi người ăn uống.】
Các đồng nghiệp vội vàng @ Lão Trương trong nhóm.
【Đừng đến! Trong tòa nhà thật sự có Dị chủng, Tôn Lỗi vừa mới đi xem về!】
Lão Trương không trả lời. Triệu Á gọi thẳng cho lão Trương.
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng hét thất thanh, hoảng loạn của lão Trương, "Cái gì?! Tôi đã đến công ty rồi!"