Thiên La

Chương 50: BẠI LỘ





Đêm xuống, bên ngoài đại môn của Pháp Cung, Lâm Phong đứng như một bức tượng, chỉ có đôi mắt là còn hoạt động, liếc nhìn đệ tử Thánh Cung liên tục ra vào.

Nửa giờ trước, hắn gặp băng nữ ở nơi này, sau khi giải thích xong mọi chuyện thì hắn bị nàng biến thành một khối băng, cảm giác như ngâm trong nước đá, tê cóng cả người.

- Sao băng nữ vẫn chưa trở lại? Có khi nào quên lão tử rồi không?

- Nha đầu kia rõ ràng cố ý chỉnh tiểu tử ngươi, thù này nhất định phải báo.

- Báo kiểu gì? Tu vi băng nữ cao hơn ta mấy cấp độ, hơn nữa còn là một pháp sư băng hệ.

Với tu vi bây giờ của Lâm Phong mà đánh nhau với Lãnh Hàn Băng chẳng khác gì lấy trứng chọi với băng, gặp băng mỏng thì còn nhìn vào nhân phẩm nhưng hắn biết băng nữ kia chính là một khối băng lục cấp, độ cứng có thể sánh ngang với địa cấp khoáng thạch.

Lão đầu lại không cho là vậy.

- Muốn đối phó với một người không phải chỉ nhìn vào thực lực, mưu kế cũng rất quan trọng.

- Trước thực lực tuyệt đối thì mọi âm mưu quỷ kế đều vô dụng, hơn nữa quân tử như ta sao có thể dùng thủ đoạn được.

- Tiểu tử ngươi yên tâm, kế của lão phu là quân tử kế, quang minh chính đại, không giống bọn tiểu nhân.

- Có loại mưu kế này sao?

Lâm Phong lần đầu nghe được quân tử kế nên còn bỡ ngỡ, tinh thần hiếu học trong người lại dâng lên.

- Xin tiền bối chỉ giáo.

- Tiểu tử ngươi từng nghe qua mỹ nhân kế chưa?

- Từng nghe qua nhưng chẳng phải kế đó là của nữ nhân sao?

Lão đầu lắc đầu.

- Chữ nhân trong mỹ nhân kế là nói đến nhân tộc không phải nói đến nữ nhân, dù nam hay nữ đều có thể sử dụng.

- Tiền bối muốn ta dùng mỹ nhân kế với băng nữ sao? Hình như không hay cho lắm.

Nữ nhân bình thường thì Lâm Phong còn có chút niềm tin, còn khối băng lục cấp này có lẽ hắn phải gặm đến mấy trăm năm mới tan chảy.

- Lão phu lại thấy có cơ hội, tiểu tử ngươi bề ngoài không tệ, sắc vóc có đủ, tài cao hơn người, có thể nói là nhân trung chi long, lão phu cảm thấy nha đầu kia hình như để ý tiểu tử ngươi rồi.

- Thật sao?

Lâm Phong nghe lão khen đến vểnh đuôi, hai người quen biết bao nhiêu lâu, đây là lần đầu tiên lão mở kim khẩu khen hắn nhiều như vậy.

- Không ổn, chắc chắn có vấn đề.

Lão đầu tuy không hại Lâm Phong nhưng thỉnh thoảng vẫn đâm chọt vài cái, lần này phải tương kế tụ kế chơi lại lão mới được.

- Xin tiền bối chỉ dạy, tiểu bối nhất định nghe theo.

- Trẻ nhỏ dễ dạy.

Lão đầu nở nụ cười hài lòng, ánh mắt ẩn giấu tia đắc ý, Lâm Phong cũng nở một nụ cười nhưng trong lòng kinh bỉ.

- Muốn chơi lão tử sao? Lão đợi đấy.

Cách đó không xa, bên trong một căn phòng lộng lẫy, hồng ảnh như một cơn gió lướt vào, nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Lãnh Hàn Băng.

- Tìm ta có chuyện gì sao?

Lãnh Hàn Băng lập tức lui lại vài bước để giữ khoảng cách.

- Ngươi vừa giao chiến với tên hắc y nhân kia?

Trên người Linh Mộng vẫn còn lưu lại một chút hắc khí, phải thừa nhận linh lực của Quỷ Ảnh vô cùng tinh thuần, đến cả Linh Mộng cũng không thể lập tức giải trừ.

- Hắn muốn lấy đồ của ta nhưng đã bị ta đánh bỏ chạy.

Trước khi Linh Mộng đuổi theo Quỷ Ảnh đã phát ra tính hiệu thông báo cho Thánh Cung, trong vòng nửa giờ sẽ có cường giả đuổi đến, nàng không ngờ người đến lại là đương kim Thánh Chủ.

Lãnh Hàn Băng nhìn nữ tử đối diện một lúc đến khi xác định đối phương không có vấn đề thì lạnh giọng nói.

- Lâm Phong đã nói mọi chuyện cho ta biết, ngươi đã hứa sẽ không xen vào cuộc sống của ta, sao lại làm như vậy?

- Ngươi xen vào là tên kia, không phải ta.

Linh Mộng mỉm cười.

- Nếu muội không thích thì ta sẽ ném tên đó đi.

- Ngươi…

- Nhìn bộ dáng của muội hình như rất quan tâm đến hắn.

- Không có.

Lãnh Hàn Băng lập tức phủ nhận.

- Hắn là ân nhân của ta, mọi chuyện ta làm chỉ là báo ân.

- Thật vậy sao?

Linh Mộng đi đến đối diện Hàn Băng, y phục của hai nàng khẽ chạm vào nhau nhưng không cách nào dung hợp, băng hỏa lưỡng trọng thiên đã định không thể cùng tồn tại.

Ánh mắt hai nàng nhìn vào đối phương, từng ký ức năm xưa hiện lên, trong một hang động u tối, Hàn Băng vô tình cứu được một nữ tử nhưng nàng không ngờ nữ tử dịu dàng, hồn nhiên, ngây thơ, lương thiện ngày đó đã làm thay đổi cuộc sống của nàng.

Linh Mộng lấy ra hai cái túi trữ vật đưa cho Hàn Băng.

- Thứ này là của muội, còn thứ này giúp ta đưa cho tên kia.

Một cái chứa hai mảnh Hộ Thần Giáp, cái còn lại là toàn bộ chiến lợi phẩm mà Lâm Phong đã cướp được bên trong bí cảnh.

Lãnh Hàn Băng nhận lấy hai túi trữ vật, ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ tử đối diện.

- Đây là lần cuối cùng ta nói với ngươi, chuyện của ta sẽ do ta giải quyết.

Dứt lời nàng liền rời đi, Linh Mộng nhìn theo bóng lưng tuyệt thế của đối phương cho đến khi biến mất, đôi môi đỏ mộng khẽ cong lên.

Một canh giờ trôi qua, Lâm Phong vẫn chưa giải được phong ấn thuật của băng nữ, tiếp tục thế này có lẽ hắn sẽ từ nội môn đệ tử biến thành nội cung thị vệ chuyên canh giữ đại môn.

- Đợi lão tử thoát ra được nhất định sẽ báo thù.

Đúng lúc này, Lãnh Hàn Băng xuất hiện trước mặt Lâm Phong, hàn khí trên người hắn lập tức tan biến, cơ thể dần trở lại bình thường.

Lãnh Hàn Băng ném cho hắn một cái túi trữ vật.

- Cầm lấy.

- Gì đây? Phí canh cửa sao?

Lâm Phong mở ra xem thì nhìn thấy bên trong túi trữ vật có mấy chục vạn linh thạch, trung phẩm và hạ phẩm đều có đủ, ngoài ra còn có mười mấy gốc huyền dược, nhìn vô cùng quen mắt.

- Hình như hơi ít thì phải?

Lãnh Hàn Băng thấy lưu manh dùng ánh mắt mờ ám nhìn nàng, khóe môi khẽ cong lên.

- Ta một nửa, ngươi một nửa.

- Vô lý, rõ ràng yêu nữ kia nói sẽ trả lại toàn bộ chiến lợi phẩm cho ta.

- Linh Mộng đúng là đã đưa hết cho ta, là ta đưa một nửa cho ngươi.

Lâm Phong lại thấy đau tim, chẳng lẽ ý trời đã định hắn chỉ được một nửa thôi sao, chuyện này làm sao có thể chấp nhận được, gần trăm vạn hạ phẩm linh thạch chứ có ít đâu.

- Lãnh sư tỷ, cổ nhân có câu, có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi có ăn là trái với luân thường đạo lý, thuận thiên thì sống, nghịch thiên thì chết, sư tỷ không nên vì một chút linh thạch mà rơi vào tà ma ngoại đạo.

Lãnh Hàn Băng nhíu mày, nàng chỉ lấy một ít linh thạch mà cứ như đã làm chuyện thương thiên hại lý, thiên địa bất dung.

- Không có ta thì ngươi có thể lấy lại số linh thạch, linh dược này sao?

- Dù là như vậy thì sư tỷ cũng đâu thể lấy một nửa.

- Thiên hạ linh vật, người có duyên sẽ đạt được, đây chính là thiên ý, ngươi muốn lấy lại thì đến đây.

Lâm Phong nhìn chằm chằm băng nữ, sau khi tính toán đủ đường, hắn lại đau khổ phát hiện không có đường nào thắng được nàng, trừ khi hai người tiến vào tiểu phong linh đánh một trận.

Không thể lấy lại chiến lợi phẩm vậy thì chuyển mục tiêu đến mảnh Hộ Thần Giáp, Lâm Phong lại quay trở về bộ dáng cung kính.

- Hàn Băng sư tỷ, mấy mảnh pháp văn kia có thể bán lại cho đệ không? Giá cả thương lượng.

- Không thể.

Hàn Băng lạnh giọng trả lời, bộ dáng của nàng hoàn toàn không có ý muốn thương lượng.

- Pháp văn trên đó đối với ta rất quan trọng, ngươi tu đan đạo cần pháp văn làm gì? Không bằng bán mảnh giáp của ngươi cho ta.

- Tổ tiên của ta báo mộng, muốn ta tìm về a.

- Đó là chuyện của ngươi.

Nàng nói xong liền rời đi, Lâm Phong lập tức đuổi theo, thần khí đứng ngay trước mặt không lấy sẽ bị trời phạt.

- Sư tỷ đợi đệ với.

- Chuyện gì?

- Đệ có ý này, thứ tỷ cần là pháp văn còn thứ mà đệ cần là mảnh giáp kia, nếu tỷ hiểu được pháp văn trên mảnh giáp đó thì có thể bán lại cho đệ không?

Lãnh Hàn Băng nhíu mày, nàng suy tư một lúc thì gật đầu đồng ý, ánh mắt nghi ngờ nhìn tên nam nhân bên cạnh.

- Ngươi là đan pháp song tu sao?

- Thật ra đệ là chiến, đan, pháp tam tu.

Lâm Phong thành thật trả lời, lão đầu bát học đa tài, cái gì cũng biết cái gì cũng thông, hắn xem như là đệ tử chân truyền của lão, chỉ biết tam tu nói ra vẫn hơi kém.

Lãnh Hàn Băng xoay người rời đi, Thiên La đại lục rộng lớn, kỳ tài tam tu chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù là thiên tài như nàng cũng không dám nhận là chiến pháp song tu, trong lòng đã sớm xem lời của lưu manh như gió thoảng qua tai.

- Đợi ta hiểu được pháp văn sẽ cùng ngươi thương lượng.

Đại hội đấu giá mỗi năm một lần của Vạn Bảo Các đã thu hút gần như toàn bộ thiên tài của Thánh Cung trở về Cửu Huyền Thành, sau khi kết thúc đấu giá, bọn họ vẫn chưa rời đi bởi vì sắp tới sẽ có một sự kiện còn quan trọng hơn, chính là Cửu Huyền đại hội.

Đây là cuộc chiến nội bộ của đệ tử Cửu Huyền Thánh Cung để chọn ra những đệ tử ưu tú nhất tham gia ngũ cung tranh bá sắp tới, ngoài ra còn quyết định danh sách tiến vào đại thiên bí cảnh.

Ngũ cung tranh bá 5 năm diễn ra một lần là nơi quy tụ những thiên tài đỉnh cấp nhất của Nam Hoang, mỗi Thánh Cung sẽ cử ra 50 đệ tử ưu tú nhất từ hàng trăm vạn đệ tử tham gia tranh tài.

Bên cạnh đó, danh ngạch tiến vào đại thiên bí cảnh cũng sẽ được định ra, đệ tử biểu hiện xuất sắc cùng với đệ tử có cống hiến to lớn cho Thánh Cung sẽ được chọn lựa.

Chỉ còn chưa tới một tháng nữa là diễn ra đại hội, Lâm Phong chỉ có thể ở lại bên trong Đan Cung tu luyện, chủ yếu vẫn là luyện chế Bổ Hồn Đan để tích lũy linh thạch và kinh nghiệm, kế tiếp là tu luyện đao pháp, bộ pháp và cả thuật pháp.

- Hình như tốc độ tăng tiến của Tật Phong Đao đã chậm hơn so với lúc trước.

- Điều này là tất nhiên, tiểu tử ngươi quá tham lam, cùng lúc tập luyện nhiều thứ như vậy thì tốc độ sao có thể so với lúc trước.

- Những thứ này đều là thứ tốt có thể bảo mạng, sao ta có thể không tu luyện.

Kẻ nhiều tiền thì sợ chết, càng nhiều tiền sẽ càng dễ chết, linh thạch của Lâm Phong không ngừng tăng lên, sớm muộn cũng bị người khác để ý, bây giờ không tập luyện đến lúc đó sẽ không chạy kịp.

- Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên, tiểu tử ngươi có chạy cũng không thoát.

- Lão đầu, sao hôm nay lại mê tính vậy?

- Lão phu sống hơn mấy chục vạn năm, nhìn thấy không biết bao nhiêu thiên tài ngã xuống, bọn họ chuẩn bị so với tiểu tử ngươi chỉ hơn chứ không kém.

Lâm Phong nghe lão đầu kể chuyện xưa, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, hoàn toàn khác hẳn so với lúc trước, lần này lão đầu đã gãi đúng chỗ ngứa của hắn.

- Xin tiền bối chỉ giáo, tiểu bối phải làm sao?

- Người càng sợ chết thì càng dễ chết, cổ nhân có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, tiểu tử ngươi cứ tìm chỗ chết mà đâm đầu vào, đảm bảo sẽ trường thọ.

- …

Những lời này Lâm Phong tất nhiên sẽ không làm theo, nghe lời lão đầu thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của hắn.

Nghe lão đầu nói một lúc, Lâm Phong không còn hứng thú tu luyện, hắn thu lại Lưu Tinh Đao rồi hướng đại môn rời đi.

Mấy ngày nay, Lâm Phong vẫn luôn nghĩ cách đoạt lại mấy mảnh Hộ Thần Giáp từ tay băng nữ nhưng pháp văn trên mảnh giáp không thể để lộ ra bên ngoài, ngay cả lão đầu cũng chỉ biết cách sử dụng còn về những thứ khác thì lão cũng không rõ.

Lâm Phong tạm thời lấy cớ cùng nghiên cứu pháp văn để tiếp cận băng nữ, chỉ cần có cơ hội thì hắn sẽ ra tay.

Nhờ có ngọc bài của Lãnh Phi Dao mà Lâm Phong thuận lợi tiến vào địa bàn của chân truyền đệ tử, vì đại hội chỉ còn nửa tháng là diễn ra nên Lãnh Hàn Băng phải dọn nhà đến Đan Cung để trông chừng tiểu muội của nàng.

- Tiểu Phong tử, sao hôm nay đệ đến trễ vậy?

Lâm Phong chợt cảm giác một cơn gió lướt nhẹ qua mang theo hương thơm thanh mát, vừa hít được một hơi thì tiểu sư tỷ đã xuất hiện bên cạnh hắn.

- Sư tỷ vừa đột phá?

- Hì hì… ánh mắt của đệ đúng là rất tốt.

Lãnh Phi Dao mỉm cười đắc ý, nhờ có tỷ tỷ bên cạnh mà tốc độ tu luyện của nàng tăng lên chóng mặt, ngay cả lão đầu cũng tán thưởng vài chữ.

- Nha đầu không tệ.

- Có khi nào nàng chơi thuốc không?

- Thiên phú của nha đầu này không kém tiểu tử ngươi đâu.

Bản thân Lâm Phong lợi hại như thế nào tất nhiên hắn hiểu rõ, chỉ là hắn không ngờ lão đầu lại đánh giá cao tiểu sư tỷ trời ơi này như vậy.

Lãnh Phi Dao nhìn Lâm Phong ngẩn người, nàng kéo hắn vào phòng.

- Đừng đứng đây nữa, chúng ta vào trong nói chuyện.

Bên trong căn phòng, Lãnh Hàn Băng ngồi cạnh cửa sổ lặng lẽ quan sát pháp chỉ, từng tia sáng dịu dàng xuyên qua khe cửa, làn gió nhẹ thổi qua mái tóc dài của nàng, như mỹ cảnh nhân gian.

Lâm Phong đứng nhìn đến thất thần, từ chỗ của hắn có thể nhìn thấy rõ ánh sáng xuyên qua lớp áo mỏng bên ngoài của băng nữ, mơ hồ có thể thấy được thân hình hoàn mỹ bên trong của nàng.

- Tiểu Phong tử, đứng ngây ra đó làm gì vậy?

Lãnh Phi Dao vừa bước tới liền bị Lâm Phong cản lại, để băng nữ biết được chắc chắn sẽ biến hắn thành tượng đá.

- Hàn Băng sư tỷ đang nghiên cứu pháp văn hay là chúng ta ngồi một bên chờ đợi, đừng làm phiền sư tỷ.

- Không sao, tỷ tỷ sẽ không để ý đến ngươi đâu.

Hai người cứ thế tiến vào phòng, Lãnh Hàn Băng vẫn im lặng quan sát pháp văn, từ đầu đến cuối không hé nữa lời.

Lãnh Phi Dao nhìn bộ mặt kinh ngạc của tiểu sư đệ, nàng giải thích.

- Tỷ tỷ một khi đã tu luyện sẽ không để ý những thứ xung quanh nhưng ngươi cũng đừng đến gần tỷ tỷ, nếu không sẽ rất thảm.

- Đệ hiểu rồi.

Lâm Phong mơ hồ gật đầu, dáng người của băng nữ không phải hắn chưa từng thấy qua, lúc cả hai trốn chạy bên trong Hoang Nguyên hắn đã nhìn rất rõ ràng, chỉ là thường ngày băng nữ mặt y phục quá bảo thủ nên không ngắm được bao nhiêu.

- Hài… thật đáng tiếc.

- Tiểu tử ngươi không cần thở dài, bên phải ngươi có một tấm gương lớn, chỉ cần lùi lại một chút là nhìn được.

- Thật sao?

Lâm Phong lùi lại một chút, sau đó lén nhìn vào tấm gương, đúng là có thể thấy được những thứ bình thường không thấy được, tuy chỉ là những đường nét mơ hồ được phản chiếu nhưng vẫn tốt hơn tiểu sư tỷ đối diện.

Hai người ngồi nói chuyện một lúc thì cảm thấy nhàm chán, Lãnh Phi Dao vừa đột phá nên được tỷ tỷ cho nghỉ ngơi vài ngày, nàng tranh thủ rủ Lâm Phong vào thành chơi, tỷ tỷ nàng biết được cũng muốn đi cùng.