- Oaa ha ha ha ha ha. .. cuối cùng thần công của lão tử cũng đại thành.
- Chỉ luyện tầng thứ nhất đã tốn ba ngày, trong số người lão phu quen biết thì tiểu tử ngươi là tệ nhất.
- Quan trọng không phải quá trình mà là kết quả, bây giờ chúng ta làm gì đây?
Lão đầu bay lơ lửng trước mặt Lâm Phong, bộ dáng tiên phong đạo cốt nhìn hắn.
- Tu luyện phải dựa vào bản thân, tốt nhất nên đi trên đôi chân của mình, đừng quá dựa vào người khác.
- Ta với lão vốn cùng hội cùng thuyền, chân của ta khác gì chân của lão.
Lâm Phong đoán chắc lão đầu này không phải nhân vật tầm thường, không có kĩ năng cũng có kinh nghiệm, có đường tốt mà không đi thì đúng là đồ ngốc.
Lão đầu ném một con Hắc Mộc Thử cùng một tờ thư tịch đến trước mặt Lâm Phong.
- Trước tiên học pháp văn, đây là pháp văn của linh hỏa pháp chỉ.
Pháp chỉ được chia thành hai loại là yêu chỉ và linh chỉ. Yêu chỉ khi kích hoạt thì linh lực sẽ hóa thành hình dáng của yêu thú để tấn công đối thủ, linh chỉ khi kích hoạt thì linh lực sẽ hóa thành hình dáng chiêu thức của tu sĩ để tấn công đối thủ.
Linh hỏa pháp chỉ thuộc về linh chỉ, một khi kích hoạt sẽ xuất hiện một đạo hỏa tiễn, sức công phá ngang với một đòn của tu sĩ nhất cấp đỉnh phong.
Lâm Phong nhìn tờ pháp văn trên tay không biết là tổ ong hay tổ quạ, hại não vô cùng.
- Lão đầu, có thứ nào dễ học hơn không?
- Đây là pháp văn cơ bản nhất, đơn giản nhất, dễ hiểu nhất…
- Được rồi, ta học.
Muốn kích phát một tờ pháp chỉ thì tu sĩ chỉ cần sử dụng một ít linh lực là đủ, vừa có hiệu quả bất ngờ vừa tiết kiệm linh lực, dù giá thành khá cao nhưng vẫn được nhiều tu sĩ tin dùng.
Một tấm hoàng cấp pháp chỉ có giá giao động từ vài khối đến vài chục khối hạ phẩm linh thạch tùy vào chất liệu, phẩm cấp, công dụng…
Lâm Phong mất nữa ngày trời khắc pháp văn lên mặt đất nhưng vẫn không cách nào nhớ nỗi, với tốc độ hiện tại cho dù là nữa tháng cũng chưa chắc đã có kết quả.
- Tiểu tử ngươi có biết pháp chỉ này dùng để làm gì không?
- Kích hoạt hỏa tiễn.
- Làm sao để kích hoạt.
- Đơn giản, truyền linh lực vào là xong.
- Vậy ngươi có biết linh lực tiến vào pháp văn sẽ đi như thế nào không?
Lâm Phong ngẫn người, hắn nhìn pháp văn trong tay nhất thời ngộ ra không ít thứ, cách di chuyển của linh lực bên trong pháp văn có vài phần giống với hướng di chuyển của linh lực khi tu sĩ vận công.
- Thì ra là như vậy, hèn gì khi kích hoạt pháp chỉ nhìn hơi giống với tu sĩ tự bạo.
Lâm Phong mất thêm hai ngày để vẽ ra hoàn chỉnh pháp văn đầu tiên, hắn dùng da yêu thú làm giấy, huyết thú làm mực bắt đầu khắc pháp văn.
- Muh ha ha ha ha ha… lão tử đúng là thiên tài, cái đầu tiên đã thành công, thử luôn cho nóng.
Bên trong Thương Vân Thành không cho dùng linh lực, Lâm Phong phải chạy đến một nơi vắng người bên ngoài Hoang Nguyên, hắn nhắm ngay một gốc đại thụ lớn rồi kích hoạt linh hỏa pháp chỉ.
Một mũi hỏa tiễn cấm thẳng vào đại thụ sau đó tan biến như chưa có chuyện gì xảy ra, thân cây không chút tì vết.
- Sao kỳ vậy nè.
Với lực công kích thế này thì dùng để đốt muỗi còn ổn chứ mang đi bán thế nào cũng bị chúng nó đánh cho vỡ mồm.
- Pháp văn còn quá nhiều sơ hở, có thể kích hoạt được pháp chỉ đã là không tệ rồi.
- Không ngờ làm pháp sư lại khó như vậy.
Lâm Phong nhìn đại thụ trước mặt, công sức mấy ngày qua còn không bằng một người bình thường dùng đao chém vào, giờ hắn đã hiểu vì sao muốn trở thành pháp sư phải có đại thế lực hổ trợ.
Ở Thiên La đại lục có bốn loại chức nghiệp phổ biến nhất bao gồm chiến sư, pháp sư, trận sư và đan sư, trong đó đan sư giàu nhất, chiến sư nhiều nhất, trận sư nguy hiểm nhất, pháp sư khó thành nhất.
Muốn trở thành chiến sư thì chỉ cần có tài nguyên và công pháp là được, gần như ai cũng có thể tu luyện.
Muốn thành đan sư thì phải có hỏa linh thể, trong ngàn người thường chỉ có một người có được linh thể nhưng chưa chắc đã là hỏa linh thể cho nên số lượng đan sư vô cùng ít, tuy nhiên quần thể này lại thuộc hàng giàu có bậc nhất đại lục.
Điều kiện của trận sư cũng giống như chiến sư nhưng nguy hiểm hơn rất nhiều, nghe nói số lượng tu sĩ chết khi thử nghiệm trận pháp của mình không thua gì số tu sĩ chết trong trận pháp của đối thủ.
Cuối cùng là pháp sư, muốn trở thành pháp sư bắt buộc phải có được linh thể trừ một số tên ngoại lệ như Lâm Phong.
Trong quá trình tu luyện từ nhất cấp đến tam cấp, thực lực pháp sư thuộc loại yếu nhất, trừ luyện chế pháp chỉ thì không còn thủ đoạn nào hết, khi tiến vào tứ cấp, pháp sư có thể thông qua pháp trượng để thi triển chiêu thức, uy lực ngang với chiến sư, đến khi tiến vào thất cấp thì một tên pháp sư có thể cân cả một đội chiến sư cùng cấp.
Cho nên với loại hàng này nếu không kết bạn được thì phải tránh xa, nếu có thù oán thì phải diệt trừ, nếu để đối phương trưởng thành thì xác định.
Vì khả năng chiến đấu bá đạo như vậy nên các đại thế lực luôn bồi dưỡng một đám pháp sư, thông thường chỉ khi tu luyện đến tứ cấp thì đám người này mới được xuất môn.
- Tiểu tử ngươi đừng nhìn nữa, pháp văn không thể luyện thành trong một sớm một chiều nhưng có thể dùng linh dược để bù đắp sơ hở.
- Có thể dùng linh dược sao, vậy thì quá tốt.
Lâm Phong lập tức lấy lại tinh thần, hắn không trở về thành mà chạy tới chỗ Hắc Mộc Thử săn thêm một mớ để giải tỏa, kết quả vài chục đầu hoàng cấp yêu thú trực tiếp phi thăng.
Nữa ngày sau, Lâm Phong xuất hiện ở một nơi có đầy Hỏa Dương Thảo, nhìn từng cọng cỏ cao hơn cả bản thân, tỏa ra nhiệt khí bức người, hắn thầm nói với lão đầu:
- Thứ này thật sự có thế tấn giai linh hỏa pháp chỉ sao?
Theo lời của lão đầu, Hỏa Dương Thảo có thể trực tiếp đề thăng nhất phẩm của pháp chỉ, ví dụ Lâm Phong luyện ra một tấm hoàng cấp trung phẩm pháp chỉ thì khi bỏ Hỏa Dương Thảo vào có thể trực tiếp thăng lên hoàng cấp thượng phẩm pháp chỉ.
- Được hay không thử thì biết.
- Nếu để Thiết Sơn Môn biết ta dùng thức ăn của yêu thú bọn chúng nuôi để luyện chế pháp chỉ không biết sẽ có cảm nghĩ như thế nào.
Công dụng phổ biến nhất của Hỏa Dương Thảo là dùng để làm thức ăn cho Hỏa Vân Ngưu, có khi còn dùng làm nguyên liệu nhóm lửa trong khách điếm, giá cả thấp đến đáng thương.
Lâm Phong nhìn một đám lớn Hỏa Dương Thảo phía trước, muốn sang bằng đám cỏ này ít nhất cũng phải mất vài canh giờ, mang hết đi bán chắc được hai khối hạ phẩm linh thạch, nghĩ đến đây hắn chỉ biết thở dài.
- Không có kiến thức thật đáng sợ, bảo vật trước mặt lại biến thành cỏ rác.
Sau khi thu thập một đống lớn Hỏa Dương Thảo, Lâm Phong tiếp tục đi tới chỗ Lam Tinh Thảo càng quét, đến khi trời tối mời trở về Thương Vân Thành.
Theo như lịch trình thì ban đêm luyện công ban ngày luyện pháp chỉ, hắn sắp xếp lại một đống linh dược rồi leo lên giường tu luyện, tu chân như đi ngược nước không tiến thì sẽ lùi.
Bạch bào lão đầu vẫn tiếp tục nghiên cứu thư tịch, trong thời gian lão dưỡng thương không biết vì nguyên nhân gì mà đại lục lại biến đổi kinh thiên như vậy, không chừng đây lại là một cơ duyên lớn đối với lão.
Sáng hôm sau, Lâm Phong lại tiếp tục luyện chế pháp chỉ, trước tiên chế biến Lam Tinh Thảo cùng một số phụ liệu thành bột rồi hòa vào huyết thú, kế tiếp là dùng pháp châm khắc pháp văn, cuối cùng là đốt hỏa dương thảo thành tro rồi rải đều lên.
Cầm pháp chỉ trên tay, ánh mắt Lâm Phong chờ mong nhìn lão đầu.
- Lão đầu, pháp chỉ này thế nào?
- Tạm được.
Lâm Phong nghe lão nói cũng không biết uy lực pháp chỉ ra sao, tốt nhất là tìm một nơi thử nghiệm, một lúc sau lại có một thanh niên xuất hiện bên ngoài Hoang Nguyên, hắn đứng trước một cây đại thụ, trên tay cầm một tờ pháp chỉ đen xì.
- Phá… ẦM…
Pháp chỉ hóa thành hỏa tiễn phóng thẳng vào đại thụ, giữa thân cây xuất hiện một cái lỗ to như miệng bát, bốc khói nghi ngút.
- Đây là hoàng cấp hạ phẩm pháp chỉ sao, ta còn tưởng là trung phẩm.
Với uy lực của linh hỏa pháp chỉ cho dù là đối đầu với hoàng cấp cao giai yêu thú bình thường thì cũng không ngán.
Lâm Phong chợt nhớ đến đầu Hắc Mộc Thử đã đuổi hắn co dò bỏ chạy, ngày báo thù sắp tới rồi.
Nghĩ là làm, Lâm Phong lập tức trở về thành chế tạo thêm vài tấm pháp chỉ, lúc đầu có chút khó khăn nhưng càng làm càng quen tay, chỉ một canh giờ là hắn đã tế luyện xông một tấm linh hỏa pháp chỉ, đến khi trời tối trong phòng đã có thêm năm tấm linh hỏa pháp chỉ.
- Hắc hắc… lần này lão tử không nướng chín được ngươi thì lão tử sẽ đổi họ.
Lâm Phong thu pháp chỉ vào cổ nhẫn sau đó lên giường tu luyện, lúc này linh thạch của hắn vô cùng đầy đủ nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều, chỉ vài ngày nữa là có thể đột phá chiến sư nhị cấp.
Giữa đêm, bên ngoài Hoang Nguyên cách Thương Vân Thành hơn ngàn dặm về phía bắc, dưới chân núi có một đám tu sĩ đang nghỉ ngơi, vẻ mặt mỗi người hiện rõ mệt mỗi nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy hưng phấn.
- Đại ca, lần này chúng ta thu hoạch không tệ, không chừng có thể đột phá.
- Đúng vậy, không ngờ lại tìm thấy năm đầu Huyết Nhãn Lang lạc đàn.
Huyết Nhãn Lang là yêu thú sống thành đàn ở sâu trong Hoang Nguyên với số lượng rất lớn, mỗi đàn thường có hơn vạn đầu, mỗi đầu có cấp độ vào khoảng nhị cấp đến tam cấp, cho dù là tu sĩ tứ cấp, ngũ cấp tu sĩ cũng không dám động đến bọn chúng.
Tên đại ca mỉm cười gật đầu.
- Lần này đúng là không tệ, bán năm đầu nhị cấp yêu lang này cho Vạn Bảo Các đủ để chúng ta tiêu dao mấy tháng.
- Đại ca, đệ nghe nói Hồng Tụ Lâu vừa xuất hiện vài cô vị nương rất đẹp, hình như còn là tu sĩ nữa.
- Vậy sao, đến khi trở về chúng ta đến kiểm tra xem có thật không?
- Hắc hắc… đại ca anh minh.
Một tên trong đám đột nhiên đứng dậy.
- Đại ca, đệ đi giải quyết một chút.
- Đi đi.
Thanh niên gật đầu chạy đi, hắn vừa lộ hàng thì nhìn thấy một hai đóm đỏ xuất hiện giữa màn đêm.
- Thứ gì vậy?
Sau đó là vô số đóm lửa liên tục xuất hiện, tính sơ qua có lẽ hơn cả ngàn.
- Hú…
- Hú hú hú hú hú…
Liên tục những tiếng hú rợn người vang vọng khắp sơn lâm, thanh niên chưa kịp kéo quần liền xoay người bỏ chạy.
- Đại ca cứu mạng…
Thanh niên vừa chạy về thì nhìn thấy đám huynh đệ đã chạy được một đoạn.
- Đại ca đợi đệ với…
Phía sau thanh niên có hơn ngàn đầu yêu lang từ trong núi xông ra, khí thế như thác lũ, không gì ngăn được.
- Hú…
Hôm sau, Lâm Phong chạy tới khu giao dịch tự do mua vài viên hắc vụ châu và tật phong pháp chỉ, trên đường đi hắn liên tục nghe nói về Huyết Nhãn Lang, hình như là có hơn ngàn đầu yêu lang xuất hiện ở phía bắc, cách Thương Vân Thành gần ngàn dặm, bây giờ đang có rất nhiều tu sĩ chuẩn bị tới đó bắt yêu.
- Không phải trùng hợp vậy chứ?
Đám Hắc Mộc Thử cũng ở phía bắc Thương Vân Thành nếu bây giờ Lâm Phong đến đó không biết có đụng phải đám yêu lang không?
Đang lúc còn suy nghĩ thì giọng nói của bạch bào lão đầu lại truyền đến.
- Huyết Nhãn Lang không tệ, da nhiều huyết cũng không ít, mỗi đầu có thể tế luyện vài tấm pháp chỉ.
- Đúng vậy.
Hai mắt Lâm Phong tỏa sáng, Hỏa Dương Thảo có tác dụng lớn nhất với hoàng cấp pháp chỉ nếu bây giờ không tranh thủ thì sau này không còn cơ hội.
Lâm Phong hướng phía bắc Thương Vân Thành chạy đi, trên đường gặp được không ít tu sĩ tam cấp, nhị cấp ngay cả Thiết Sơn Môn cùng Ảnh Nguyệt Đoàn cũng tham gia.
Chạy được một canh giờ, Lâm Phong nhìn thấy mấy trăm tu sĩ tụ tập dưới chân một ngọn cự sơn, có lẽ đám Huyết Nhãn Lang đang bị vây trên núi.
Dẫn đầu đoàn người là Thiết Sơn Môn, mỗi tên đều cưỡi một đầu Độc Giác Hắc Phong trong vô cùng khí thế.
Bên cạnh là người của Ảnh Nguyệt Đoàn cũng chính là hiệp hội tán tu lớn nhất và duy nhất ở Thương Vân Thành.
Ánh mắt Lâm Phong dừng lại trên một thân ảnh bên trong Ảnh Nguyệt Đoàn, nàng mặt hồng y cưỡi một đầu hắc mã, dáng người trưởng thành được phô bày toàn diện, anh khí ngút trời, eo đeo ngọc kiếm, ánh mắt xinh đẹp nhìn ngọn cự sơn trước mặt, khóe môi cong lên để lộ nụ cười tự tin.
- Nàng ta cũng đến đây sao?
Không chỉ mình Lâm Phong, hầu như tất cả sắc lang đều hướng ánh mắt về phía nàng, tính ra thì số sắc lang bên ngoài núi không thua gì số yêu lang bên trong núi.
Lúc này có mấy tên từ trong núi lao ra nói vài câu với thiếu niên dẫn đầu Thiết Sơn Môn.
- Thiếu chủ, đã xác định được vị trí của Huyết Nhãn Lang.
- Tốt.
Thiếu chủ nhìn qua phía Nguyệt Ảnh Đoàn.
- Các vị đã chuẩn bị xong chưa.
- Không thành vấn đề.
- Vậy thì cùng xuất phát.
Thiết Sơn Môn cùng Ảnh Nguyệt Đoàn dẫn đầu tiến lên cự sơn, mấy trăm tán tu đi theo phía sau, Lâm Phong đứng bên ngoài quan sát, bên cạnh hắn vẫn còn mấy tên vẫn chưa tiến vào.
- Tiểu tử sao không mau tiến vào.
- Nếu bên trên núi thật sự có hơn ngàn con yêu lang thì lão nghĩ xem đám người này có bắt hết được không?
- Ngươi muốn ăn hôi?
- Ai bảo ta chỉ là một tán tu nhỏ yếu.
Lão đầu thở dài.
- Vậy thì tốt nhất tiểu tử ngươi nên trở về bắt Hắc Mộc Thử.
- Là sao?
- Bây giờ ngươi ăn được thì sớm muộn cũng nhả ra thôi.
- Yên tâm, đợi bọn chúng quay lại thì ta đã tiêu hóa sạch.
Lâm Phong nói với vẻ mặt tự tin, mấy con đường xung quanh đây hắn đều rành hết, đảm bảo không ai đuổi kịp.
- Nếu lão phu nhìn không lầm thì mấy tên vẫn đứng bên ngoài kia là người của Thiết Sơn Môn, bọn chúng có năm tên nhị cấp, một tên
tam cấp, tiểu tử ngươi tự tính đường mà chạy đi.
- Á đù.
Lâm Phong không ngờ đối phương lại chơi chiêu này, hắn vội chạy theo đám người đang tiến vào núi.
Trên đường đi thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng hú của Huyết Nhãn Lang nhưng không thấy bóng dáng của chúng, có lẽ bọn yêu lang đã rút hết lên núi.
- Sao ta cứ cảm giác đám yêu lang này muốn dụ chúng ta lên núi vậy!
Lúc này cả đám gần như sắp lên đến đỉnh núi vẫn không thấy một đầu yêu thú nào, điều này làm cho Lâm Phong có chút lo lắng nhưng nghĩ tới tương quan lực lượng thì trong lòng cảm thấy yên tâm hơn chút.
- Cho dù đánh không lại cũng có thể chạy mà.
Đám người phía trước đột nhiên dừng lại, Lâm Phong ngẫng đầu thì thấy mấy trăm đầu yêu lang đang đứng trên đỉnh núi, chỗ cao nhất có một đầu Huyết Nhãn Lang lớn gấp đôi mấy đầu xung quanh, có thể là lang vương.