Vẻ mặt Lâm Phong hiện rõ kích động, hắn thử dùng thần thức thu lấy một phần tài liệu vào cổ nhẫn, đúng là có thể thu được.
- Muh ha ha ha ha ha… lão tử phát tài rồi.
Không ngờ tùy tiện bỏ ra ba mươi khối hạ phẩm linh thạch lại có thể mua được một cái không gian giới chỉ, đây là bảo vật trong truyền thuyết chỉ những đại nhân vật mới có khả năng sở hữu.
- Không gian lớn như vậy nếu đem bán không biết sẽ thu được bao nhiêu linh thạch.
- Lúc đó cái mạng nhỏ của tiểu tử ngươi cũng đừng hòng giữ được.
Lão đầu bay tới trước mặt Lâm Phong rồi ném cho hắn một quyển thư tịch, hình như là lão vừa chép ra.
- Liệt Hỏa Phần Thiên, tên nghe kêu thật.
- Công pháp này chia làm chín tầng, chỉ cần luyện xong tầng thứ nhất thì có thể vẽ phù, luyện dược.
- Thật á.
Lâm Phong nhìn thư tịch trong tay chỉ có ba phần đầu, sau khi luyện thành thì linh lực trong cơ thể sẽ mang theo hỏa khí, nhìn giống
như linh lực của tu sĩ có hỏa linh căn.
- Sao chỉ có ba phần đầu vậy?
- Đợi khi tiểu tử ngươi bước vào chiến sư tứ cấp thì lão phu sẽ đưa cho ngươi ba phần tiếp theo.
Lão đầu nói xông lại lao vào đống thư tịch, Lâm Phong nhìn công pháp trong tay, hắn suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng quyết định tu
luyện.
- Được ăn cả, ngã bán lão đầu.
Sáng hôm sau, Lâm Phong tỉnh lại từ quá trình luyện công, tu vi hiện tại của hắn là chiến sư nhất cấp đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là tiến vào chiến sư nhị cấp.
Cảnh giới tu luyện được chia làm cửu cấp, mỗi cấp lại chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong.
Từ nhất cấp đến tam cấp là quá trình linh lực nhập thể, dùng linh khí cường hóa cơ thể và lục phủ ngũ tạng, thực lực giống như cao thủ trong phim kiếm hiệp có thể một mình cân một đám phàm nhân.
Từ tứ cấp tới lục cấp là quá trình linh lực phóng xuất, giống như cao thủ phim hoạt hình, ngoại trừ công kích vật lý thì còn có cả công phép.
Cuối cùng là từ thất cấp đến cửu cấp là quá trình linh lực hóa hình, đây chính là cảnh giới thượng thừa của tu đạo, có thể dời non lấp bể, hô phong hoán vũ, phun mưa nhả khói…
Lão đầu nhìn Lâm Phong rời giường liền ném cho hắn một tờ giấy.
- Đi mua những thứ này về đây.
- Mấy thứ này hình như là nguyên liệu luyện chế pháp chỉ, nhưng ta vẫn chưa luyện thành tầng thứ nhất mà.
- Muốn linh thạch hay không thì tùy ngươi.
- Muốn, càng nhiều càng tốt.
Lâm Phong đeo giới chỉ lên tay rồi chạy đến khu thương mại tự do, bây giờ gia tài của hắn còn khoảng hai trăm khối hạ phẩm linh
thạch, trong số đám tán tu cùng cấp cũng được xem là có dư.
- Tiểu trùng thảo, ta biết chỗ có thứ này, không cần phải mua.
Bên trong tờ giấy chỉ có ngân sa là giá hơi cao, số còn lại tốn vài khối linh thạch là mua được.
Lâm Phong đi tới chỗ truyền tống trận, hắn dừng lại một lúc để lão đầu ngắm phong linh.
- Thú vị, linh mạch đã biến đổi đến mức này rồi sao.
Phong linh chính là phong ấn được linh mạch tạo ra để tự vệ, chỉ có thể xuyên qua bằng truyền tống trận, quan trọng nhất là có thể áp chế thực lực.
Cách một khoảng thời gian, phong linh sẽ tự động mở ra, lúc đó linh khí bên trong sẽ tràn ra bên ngoài, đây chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến thú triều.
Thiên La đại lục có hai loại linh mạch, một cái là đại thiên linh mạch trải dài hàng trăm vạn dặm chính là nơi các đại thế lực cư trú, cái còn lại là tiểu thiên linh mạch chỉ lớn như một cái thành trì, thường thuộc về sở hữu của các tiểu thế lực.
Thương Vân thành chính là một tiểu linh mạch do Thiết Sơn Môn quản lý, phía trên còn có Vô Cực Thánh Cung làm chỗ dựa.
Cho dù là đại thiên linh mạch hay tiểu thiên linh mạch đều có phong linh bảo vệ. Bên trong phong linh đại mạch, tu sĩ chỉ có thể đạt đến cảnh giới bát cấp, bên trong phong linh tiểu mạch là tứ cấp, nếu muốn đạt đến cửu cấp thì phải bước vào Hoang Nguyên để đột phá.
- Ý của tiểu tử ngươi chính là cường giả thất cấp, bát cấp thậm chí là cửu cấp khi bước vào phong linh tiểu mạch đều trở về tứ cấp.
- Nó đó.
- Thật là một nơi tốt để dừng chân.
Lâm Phong đợi lão đầu cảm thán một lúc rồi cả hai cùng sử dụng truyền tống trận xuyên qua phong linh tiến vào Hoang Nguyên.
Đi được một lúc, lão đầu chợt lên tiếng.
- Tiểu tử, gần đây có cái khe nứt nào không?
- Có một cái nhưng cách đây cả ngàn dặm.
- Đến đó đi.
Lâm Phong lập tức lắc đầu, đùa à, đó là khe nứt đấy, thánh nhân vào cũng không có đường ra.
- Ta nghĩ là không nên.
- Nhìn một chút sẽ không chết đâu.
- Lão không sợ ta ném lão vào đó sao?
Giọng nói khinh thường của lão đầu lại vang lên.
- Một tên chết nhát.
Lâm Phong kiên định bước về phía trước, quan điểm của hắn chính là tính mạng phải được đặt lên hàng đầu, còn sống là còn cơ hội, dù
là tuyệt thế thiên tài một khi đăng xuất rồi cũng bị dẫm dưới chân.
Lâm Phong đi một lúc thì đến chỗ của tiểu trùng thảo, nhìn đám cỏ không lá như con trùng đứng trên đất, con nào cũng cao hơn nữa thước làm cho hắn có chút ăn không tiêu.
- Lão đầu, phải lấy bao nhiêu đây?
- Tiểu tử ngươi muốn bao nhiêu linh thạch thì lấy bấy nhiêu.
- Lấy hết.
Lâm Phong rút đao xông tới càng quét đám cỏ dại, mỗi đao đều toát ra khí thế mạnh mẽ, mỗi lần vun đao là có mạng.
Lúc này có vài tên đi ngang nhìn Lâm Phong múa đao vội đổi hướng rời đi, mấy thanh niên nguy hiểm thế này không hiểu sao vẫn chưa bị cách ly.
Đêm xuống, bên trong một căn phòng sang trọng, bên cạnh ngọn đèn lưu ly, bạch y thiếu nữ cẩn thận quan sát thi thể Tam Sắc Yêu Xà, ánh mắt thoáng thất vọng.
- Tất cả hàn khí đã biến mất, thật sự không có cách nào để băng phong toàn diện yêu thú sao?
Pháp chỉ thông thường chỉ có thể băng phong bên ngoài yêu thú, yêu đan của chúng vẫn không bị ảnh hưởng, nếu là yêu thú có thực lực mạnh sẽ dễ dàng phá vỡ băng phong.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một lão đầu bước vào.
- Băng nhi, vẫn đang nghiên cứu sao?
- Thất thúc có chuyện gì không?
Chu Thất mỉm cười lắc đầu.
- Lúc chiều Lý Hạo đến tìm con nhưng đã bị ta đuổi đi rồi, ta đến để nhắc con phải bảo vệ sức khỏe, để phụ thân của con biết nhất định
sẽ không tha cho lão đầu này.
- Thất thúc yên tâm, phụ thân không biết Hàn Băng ở đây.
- Con rời đi không để lại một lời như vậy sẽ làm cho bọn họ rất lo lắng.
Bạch y nữ tử gật đầu.
- Một thời gian nữa Hàn Băng sẽ trở về.
- Được rồi, con nghỉ ngơi sớm đi.
Chu Thất xoay người rời đi, bạch y nữ tử vẫn đứng im trong phòng, ánh mắt lại bắt đầu quan sát Tam Sắc Yêu Xà.
Bên trong một căn phòng khác, Lâm Phong nhìn một đống bột trắng trước mặt rồi quay qua nhìn lão đầu.
- Thế này đã được chưa?
- Tạm ổn.
Đây chính là thành quả ngày hôm nay của hắn, theo lời của lão đầu thì thứ bột này chỉ cần đốt lên là có thể dụ được hoàng cấp yêu thú
Hắc Mộc Thử, ngoài ra còn có công dụng làm cho chúng sinh ra ảo giác.
Hắc Mộc Thử là yêu thú sống thành đàn, có lúc lên đến vạn con nhưng bọn chúng ở sâu trong lòng đất nên rất khó bắt được, tuy số lượng rất đông nhưng lại thuộc hàng hiếm có khó tìm, đặt biệt là thịt của loài này vừa ngon vừa bổ, bán rất được giá.
- Nếu thật sự thành công thì lần này phát tài rồi.
Phía bắc Thương Vân Thành khoảng trăm dặm có một ngọn tiểu sơn, vách núi có hàng trăm hang động lớn như giếng đào, chân núi bị bụi rậm bao phủ rất khó xác định phương hướng.
- Tiểu tử, chỗ này không phải dễ tìm.
- Tất nhiên, ngoài ta ra chưa chắc có người thứ hai biết được nơi này.
Trong Thương Vân Thành, người có tu vi cao hơn Lâm Phong vô số nhưng nói về đường đi thì hắn chính là trùm khu này, ngàn dặm xung quanh đây không có nơi nào là không có dấu chân của hắn.
- Tiểu tử ngươi cũng rảnh quá nhở.
- Nếu một ngày lão chết vì không biết đường chạy thì cảm giác sẽ như thế nào?
Lâm Phong mất cả canh giờ để chui qua bụi rậm, tay hắn nắm sẵn một tấm tật phong pháp chỉ, một khi có biến lập tức chạy ngay.
- Được rồi, chỗ này đi.
Lão đầu chỉ vào một chỗ trước cửa hang động, Lâm Phong ném vài khúc cây vào chỗ đó rồi cho một ít bột trắng vào.
- Lão đầu, thực sự không sao chứ?
Hắc Mộc Thử tuy chỉ là hoàng cấp sơ giai yêu thú nhưng số lượng có khi lên tới cả vạn, một khi bị quần công thì không biết đường đâu mà chạy.
- Linh thạch trước mặt muốn lấy hay không tùy ngươi.
Lâm Phong đốt lửa xông liền nấp vào một bụi cây gần đó, chưa đầy nửa khắc đã nhìn thấy một con Hắc Mộc Thử từ trong hang động bò ra, bộ dáng như mấy thanh niên say rượu.
Hắc Mộc Thử hình dáng tựa như chuột, thân đen, lông xù, cao gần nữa thước, nặng khoảng năm mươi cân, cặp răng nanh to lớn cùng với cặp móng sắc nhọn là nguyên liệu chế tạo hoàng cấp binh khí.
- Tới rồi.
Lâm Phong từ trong bụi phóng ra, đại đao trong tay chém thẳng vào cổ yêu thử, Hắc Mộc Thử chưa biết chuyện gì đã nằm im trên đất, cả quá trình nhanh như chớp mắt.
Lâm Phong vừa thu Hắc Mộc Thử vào cổ nhẫn liền nhảy vào bụi tiếp tục ẩn trốn, một lúc sau lại có một đầu Hắc Mộc Thử chui ra, cả quá trình cứ liên tục lập đi lập lại gần một canh giờ.
- Con này sao to thế nhỉ, chắc là hoàng cấp cao giai yêu thú.
Lâm Phong nhìn Hắc Mộc Thử cao gần một thước đang đi tới, ánh mắt do dự, với tu vi chiến sư nhất cấp đỉnh phong của hắn vẫn chưa đủ để đánh một trận với tên này.
- Tiểu tử không đánh thì rút, đợi hết thuốc muốn chạy cũng không kịp.
- Rút.
Lâm Phong vừa xoay người chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, hắn lập tức kích hoạt tật phong pháp chỉ phóng như bay ra khỏi ngọn núi.
Phía sau Lâm Phong, đầu Hắc Mộc Thử liên tục truy đuổi, lúc đầu chỉ có một con nhưng chạy được một lúc thì thành một đàn.
Lâm Phong lấy ra một viên hắc châu ném xuống đất, hắc châu vỡ tung tỏa ra hắc vụ bay tứ tán, loại hắc vụ này có tác dụng tạm thời làm cho khứu giác yêu thú mất linh, không thể đánh hơi được mùi tu sĩ, mỗi viên giá mười khối hạ phẩm linh thạch, nơi bán chủ yếu là Vạn Bảo Các.
Bạch bào lão đầu nhìn Lâm Phong chạy một mạch ra khỏi tiểu sơn, phải thừa nhận thiên phú chạy trốn của tên tiểu tử này cao tuyệt, có lúc lão còn nghĩ nơi này là nhà của hắn.
Lâm Phong chạy được một lúc thì lấy một bình hồi khí tán ra dùng, linh lực trong cơ thể lập tức được hồi phục ba phần.
- Oaa ha ha ha ha ha…
Nhìn gần trăm đầu Hắc Mộc Thử trong cổ nhẫn, Lâm Phong nhịn không được mà cất tiếng cười nham nhở, đây là lần thu hoạch lớn nhất của hắn từ khi hành đạo đến giờ.
- Lão đầu, lần này mỗi người một nữa có được không?
- Tiểu tử ngươi thích thì cứ lấy, không liên quan đến lão phu.
Bạch bào lão đầu nói với giọng vô cảm, không ngờ có một ngày bản thể của lão lại chứa loại yêu thú cấp thấp nhất này.
- Như vậy sao được.
Giá một đầu Hắc Mộc Thử thông thường rơi vào khoảng bốn đến tám khối hạ phẩm linh thạch, nếu đem toàn bộ Hắc Mộc Thử đi bán thì có thể thu về hơn bốn trăm khối hạ phẩm linh thạch.
- Tiểu tử, số Hắc Mộc Thử đó ngươi muốn làm gì cũng được nhưng xương cốt của bọn chúng không được động vào.
- Ý của lão là ta ăn thịt còn lão gặm xương có phải không?
- Thứ đó có lợi cho ngươi.
Lâm Phong nhíu mày.
- Lợi gì?
- Sau này sẽ biết.
- Không nói thì thôi.
Dù sao xương cốt của Hắc Mộc Thử không thể luyện khí, cùng lắm là hầm được vài nồi nên giá cả không được bao nhiêu, quan trọng nhất là thịt, da, nanh, vuốt và huyết thú đều có thể đổi lấy linh thạch.
Lâm Phong vừa tiến vào thành đã chạy đến Vạn Bảo Các đổi mười đầu Hắc Mộc Thử để lấy một ít linh thạch tiêu dùng, hắn không dám đổi quá nhiều vì sợ bị người khác để ý.
- Tiểu tử, trước tiên mua vài thanh pháp châm, lão phu sẽ chỉ ngươi cách tế luyện pháp văn.
- Tốt.
Pháp châm là loại bút đặc biệt dùng để khắc pháp văn lên da thú, thứ này được làm từ kim khoáng hoặc xương thú, vừa nhọn vừa cứng còn có thể làm binh khí.
Sau khi mua một số thứ lão đầu yêu cầu, Lâm Phong tốn gần trăm khối hạ phẩm linh thạch, tuy vừa kiếm được một mớ lớn nhưng hắn vẫn cảm giác tim đau nhói.
- Có mỹ nữ kìa.
Lúc này có một hồng y nữ tử dáng người vừa cao vừa trưởng thành bước vào, trước cong sau vểnh, nàng lướt qua người Lâm Phong, hương thơm mê người như ma thuật cuốn lấy linh hồn của hắn.
- Thơm thật.
Bên trong Vạn Bảo Các có không ít ánh mắt nhìn về phía mỹ nữ, có lẽ nàng đã quen với loại cảm giác này nên không quá kinh ngạc.
Tên phục vụ vừa thấy mỹ nữ liền vui vẻ chạy đến.
- Liễu cô nương mời đi lối này, tiểu thư đang đợi bên trong.
Mỹ nữ khẽ gật đầu đi theo tên phục vụ, vài chục ánh mắt vẫn nhìn theo, đối với loại mỹ nữ thế này chỉ cần nhìn phía sau là đủ.
- Lão phu biết một loại xuân dược chỉ cần ngửi thôi thì nha đầu kia sẽ mê ngươi như điếu đổ, có muốn thử không?
Lâm Phong mỉm cười dâm đãng.
- Lão đầu, không ngờ lão lại là con người à nhầm là khí linh hèn hạ như vậy, có lẽ ta nên cách xa lão một chút.
- Tiểu tử ngươi thật không muốn sao?
- Lão chưa nghe câu thất phu vô tội hoài bích có tội sao, nữ tử khi xinh đẹp đến một mức độ nào đó sẽ biến thành bảo vật vạn người thèm muốn.
- Chết nhát.
Sau khi trở lại phòng, Lâm Phong tiếp tục tu luyện, theo lời của lão đầu thì trước tiên hắn cần phải luyện thành tầng thứ nhất của Liệt Hỏa Phần Thiên mới có thể mở ra con đường tài lộ.
Trong lúc Lâm Phong đang tu luyện thì bên trong một căn phòng khác, hai mỹ nữ đang ngồi đối diện với nhau, hồng y nữ tử là người mở lời trước.
- Lãnh tiểu thư mời ta đến có chuyện gì sao?
- Sắp tới ta sẽ tiến vào một di tích, ta hi vọng Liễu đạo hữu có thể đi cùng.
- Là di tích bên ngoài Hoang Nguyên kia sao?
- Đúng vậy.
Liễu Huân Vũ do dự nhìn đối phương.
- Thật ra Ảnh Nguyệt Đoàn đã có kế hoạch tiến vào nơi đó, ta cũng đã đăng kí tham gia.
Lãnh Hàn Băng như đoán trước được mọi chuyện, giọng nói lạnh nhạt truyền đến.
- Ta sẽ đi cùng các ngươi, giá cả có thể thương lượng.
- Nếu Lãnh tiểu thư đi cùng đó là mai mắn của Ảnh nguyệt.
- Khi nào xuất phát thì nói ta biết.
- Quyết định như vậy.
Liễu Huân Vũ vui vẻ đồng ý, nàng biết bản lĩnh của nữ tử đối diện hơn xa đoàn trưởng, có nàng ta tham gia thì chuyến đi này sẽ an toàn