Thiên La

Chương 1: KHỞI ĐẦU





Bên ngoài phong linh của Thương Vân Thành, Lâm Phong trừng mắt nhìn con hoàng cấp sơ giai Thực Thi Thú trước mặt như cảnh báo nó chỉ cần tiến thêm một bước thì cả hai thề không đội trời chung.

- Kỳ lạ, Thực Thi Thú ngày thường rất cảnh giác, sao hôm nay ngốc như vậy?

Nếu là ngày thường chắc chắn Lâm Phong sẽ rất vui vì hắn là người đã đặt xác một con dã trư ở đây để dụ Thực Thi Thú nhưng hôm nay lại có một vị khách không mời mà đến.

Cách Lâm Phong gần một dặm là Tam Sắc Yêu Xà, huyền cấp sơ giai yêu thú chính hiệu chỉ cần một ánh mắt cũng làm hắn chết khiếp.

Tam Sắc Yêu Xà như chưa nhìn thấy Lâm Phong, nó chỉ thoáng liếc nhìn Thực Thi Thú, ánh mắt do dự chưa biết có động khẩu hay không.

- Thực thi đại ca, phía sau có yêu xà đang nhìn kìa.

Lâm Phong nhỏ giọng nhắc nhở nhưng không có hiệu quả vì yêu thú và nhân tộc không có tiếng nói chung, hết cách hắn đành phải đổi giọng.

- Gâu… gâu… cái gì vậy, lạnh quá.

Đột nhiên một luồng hàn khí bay qua đầu Lâm Phong phóng thẳng tới chỗ yêu xà, vừa chớp mắt một cái thì yêu xà đã bị đóng thành một khối băng, chắc là đăng xuất luôn rồi.

Một bóng trắng lướt tới chỗ Tam Sắc Yêu Xà rồi lướt đi, cả hai biến mất như chưa từng xuất hiện.

- Hành không pháp chỉ, giàu dữ.

Lâm Phong ngẫn người một lúc thì xách đao xông về phía Thực Thi Thú đang hấp hối.

- Ăn một đao của lão tử.

Thương Vân thành là một trong vô số thành nhỏ của Vô Cực Thánh Cung do Thiết Sơn Môn cai quản, trong thành lúc nào cũng có hơn vạn tu sĩ cùng vài chục vạn dân thường.

Sau khi giết được một đầu Thực Thi Thú, Lâm Phong không còn tâm trạng nào đi săn, hắn đi tới khu giao dịch tự do trong thành dùng chiến lợi phẩm đổi lấy bốn khối hạ phẩm linh thạch rồi trở lại chỗ của mình.

Đúng lúc Lâm Phong đi ngang qua quầy hàng đồ cổ thì nhìn thấy một cái cổ nhẫn màu đen, bên trên có đính một viên hồng thạch, không hiểu sao lúc ánh mắt của hắn chạm vào cổ nhẫn thì linh lực bên trong cơ thể đột nhiên trở nên bạo loạn.

Lâm Phong dừng lại trước quầy hàng, ánh mắt đảo một vòng rồi chỉ vào thanh kiếm mục nát.

- Lão bản thứ này bán thế nào?

Lão đầu nhìn thanh kiếm rồi trả lời.

- 50 khối hạ phẩm linh thạch, không trả giá.

- Mắc vậy sao?

Lâm Phong do dự một lúc lại chỉ vào chiếc cổ nhẫn bên cạnh.

- Thứ này thì sao?

Lão đầu nhìn bộ dáng của tiểu tử trước mặt, biết ngay gặp phải tên quỷ nghèo, lão suy nghĩ một chút rồi trả lời.

- 30 khối hạ phẩm linh thạch.

- 20 khối hạ phẩm linh thạch, ta lấy thứ này.

Sau một lúc trả giá, Lâm Phong dùng 30 khối hạ phẩm linh thạch để mua cổ nhẫn, đúng là một ngày thất bại.

Căn phòng của Lâm Phong đang ở là loại thông thường dành cho tu sĩ, mỗi tháng chỉ cần trả 10 khối hạ phẩm linh thạch là đủ, hắn vừa tới cửa thì gặp hai tên cạnh phòng bước ra.

- Lâm tặc, sao hôm nay về sớm vậy?

- Đừng nói nữa, hôm nay vận khí lão tử không được tốt, có tin lão tử cướp các ngươi không?

- Hắc hắc… tiền tài bọn ta không có nhưng trinh tiết vẫn còn, ngươi có muốn không? Ha ha ha…

- Các ngươi giỏi.

Lâm Phong buồn bực bước vào phòng, hắn lấy cổ nhẫn ngắm nhìn một lúc sau đó truyền linh lực vào.

- Không lẽ là nhỏ máu nhận chủ.

Nếu là pháp bảo bình thường thì chỉ cần truyền linh lực vào là được nhưng cũng có một số loại phải nhỏ máu nhận chủ.

Lâm Phong thử nhỏ một giọt máu vào cổ nhẫn sau đó ở một bên chăm chú quan sát, nửa giờ sau.

- Thôi bỏ mẹ, hôm nay gặp hạn rồi.

Lâm Phong nhìn cổ nhẫn trên bàn, thế là 30 khối hạ phẩm linh thạch, 3 tháng tiền nhà, 3 lần vào Hồng Tụ Lâu coi như xông, càng nghĩ càng tức, hắn thẳng tay ném cổ nhẫn xuống đất giẫm thêm vài cái, chửi thêm vài câu cho

hả dạ.

- Tiểu tử, vô lễ với trưởng bối coi chừng bị trời đánh.

Cổ nhẫn khẽ rung lên, bạch vụ từ bên trong bay ra hóa thành một lão đầu lơ lững trước mặt Lâm Phong.

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn bạch vụ, vẻ mặt kinh ngạc, chỉ đạp vài cái là hiển linh.

- Không ngờ trên đời lại có kiểu pháp bảo nhận chủ như vậy, biết vậy đâu cần phải tốn một giọt máu của lão tử.

Bộ dáng lão đầu như say ngủ, nghe Lâm Phong nói liền tỉnh mộng.

- Tiểu tử thúi, có phải ngươi muốn bị trời đánh không?

- Gì hả, liên quan gì đến ta.

- Ngươi…

Lão đầu hừ lạnh một tiếng rồi biến mất, cổ nhẫn vẫn nằm im trên mặt đất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lâm Phong nhặt cổ nhẫn lên nhìn, ánh mắt sáng rực, tuy hắn không biết thứ này có cấp bậc như thế nào nhưng nhất định là bảo vật, bán đi chắc được không ít linh thạch.

Binh khí ở Thiên La đại lục được chia làm tứ cấp và nhất thập nhị phẩm, tứ cấp bao gồm thiên, địa, huyền, hoàng mỗi cấp lại chia thành cực, thượng, trung, hạ phẩm.

Về lý thuyết thì binh khí cấp bậc nào cũng có thể sinh ra khí linh nhưng phải thuộc hàng cực phẩm, chỉ cần có thời gian đủ lâu để hấp thu thiên địa linh khí, một khi khí linh được hình thành có thể ôn dưỡng binh khí, giúp bản thể tiến cấp theo thời gian.

- Không biết có được một vạn hạ phẩm linh thạch không ?

- Ngươi… đồ trời đánh, ngươi có biết lão phu là ai không ?

- Không phải là một khí linh sao ?

- Ta…

Cổ nhẫn im lặng một lúc sau đó bạch bào lão đầu lại xuất hiện trước mặt Lâm Phong, ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

- Lão phu quyết định thu nhận tiểu tử ngươi làm đệ tử nhưng ngươi phải nghe theo lời của lão phu.

Lão đầu nhìn bộ dáng kinh ngạc của Lâm Phong, vẻ mặt tràn đầy hài lòng, cho dù là thiên tài tuyệt thế đứng trước mặt lão cũng phải cúi đầu.

- Trước tiên quỳ xuống hành lễ bái sư.

- Hả ?

- Hả cái gì, lão phu không nói hai lời.

Lâm Phong cảm giác hôm nay vẫn là ngày hạn của hắn, nếu để người ta biết khí linh trời ơi thế này thì giá cả sẽ giảm không phanh.

- Nè lão đầu, ta nói lão nghe, đừng tưởng già là được lên mặt, bây giờ lão tạm thời ở yên trong giới chỉ, ngày mai ta sẽ đưa lão đến Vạn Bảo Các.

- Đi đâu ?

- Vạn Bảo Các, nghe nói là thương hội lớn nhất đại lục, phòng đấu giá ở đó lớn lắm, có cả vạn người, lúc đó lão muốn thu ai làm đệ tử cũng được.

- Ngươi… ta…

Bạch bào lão đầu cảm giác muốn tan rã, lão đường đường là một trong những nhân vật có số má nhất đại lục, một khi chuyện lão bị đặt lên bàn đấu giá truyền đi có lẽ cả đời lão cũng không dám ló mặt ra ngoài.

Cái cảm giác đứng trước hàng vạn người giới thiệu về bản thân sau đó đợi người ta trả giá chẳng khác gì nữ tử bán thân.

- Không được, có chết lão phu cũng không đi.

- Phản đối vô hiệu, ta đi ngủ đây, đừng làm phiền nếu không ta sẽ lập tức đưa lão đến Vạn Bảo Các.

Bạch bào lão đầu hừ lạnh rồi tiến vào cỗ nhẫn, muốn lão cầu xin một tiểu tử nhỏ hơn lão mấy chục vạn tuổi, đó là chuyện viễn vong.

Sáng hôm sau, Lâm Phong rời phòng đi dạo một vòng. Bên trong Thương Vân Thành, Vạn Bảo Các là thương điếm lớn nhất nhưng bên ngoài lại có nhiều nơi buôn bán nhất, phần lớn là tán tu tụ tập mua bán, trao đổi vật phẩm, mỗi tháng bọn họ phải đóng cho Thiết Sơn Môn một phần lợi nhuận.

Lâm Phong đang nhàn nhã đi dạo thì nhìn thấy mấy con hắc mã lao nhanh trên đường, phía sau còn có một cái kiệu lớn được kéo theo.

Loại hắc mã này chính là độc giác hắc phong có tốc độ cực nhanh trong hoàng cấp yêu thú, một đầu có giá gần tám mươi khối hạ phẩm linh hạch.

- Là tên nào mà chơi trội quá vậy?

Lâm Phong liếc nhìn một cái rồi đi tiếp, ánh mắt vẫn chú ý đến vật phẩm được bài bán trên đường cuối cùng dừng lại trước một tấm hoàng kim bảng hiệu.

- Vạn Bảo Các, tiểu tử trời đánh nhà ngươi thật sự muốn mang lão phu đi đấu giá sao?

Lâm Phong mặt kệ tiếng kêu réo của lão đầu, hắn bước thẳng vào bên trong.

- Đúng là một nơi hoành tráng.

Tuy không phải là lần đầu tiên đến Vạn Bảo Các nhưng khung cảnh nơi đây vẫn làm cho người ta choáng ngợp, ánh kim lóe lên khắp

nơi, vừa nhìn đã biết là một nơi giao thương tuyệt vời.

- Hình như phòng đấu giá ở bên kia thì phải.

- Tiểu tử ngươi có gì thì từ từ thương lượng, làm người không nên nóng vội, cổ nhân có câu dục tốc bất đạt.

- Đây gọi là nhất ngôn cửu đỉnh, Lâm Phong ta đã nói là làm.

Lão đầu thấy phòng đấu giá ngày càng gần đã không còn giữ được phong thái cao nhân.

- Tiểu tử ngươi đem lão phu đi bán cùng lắm chỉ được mấy vạn linh thạch hạ phẩm hay là lão phu giúp ngươi kiếm mấy chục vạn linh thạch có được không?

- Chuyện này…

Nhìn thấy Lâm Phong hơi do dự, lão đầu tiếp tục dụ dỗ.

- Mấy chục vạn không đủ thì mấy trăm vạn thế nào?

- Lão có được không đó?

- Trên đời này chưa có chuyện gì lão phu không làm được.

Giọng nói lão đầu như chém đinh chặt sắt, vô cùng kiên định làm cho Lâm Phong có chút tin tưởng.

- Vậy lão có thể sinh con không?

- Cái gì?

- Đùa á, lão có thể bắt yêu thú không?

- Lão phu là khí linh sao có thể bắt yêu thú nhưng lão phu biết cách bắt yêu thú.

- Ta cũng biết vậy.

Lâm Phong mỉm cười khinh bỉ, mấy cách bắt yêu thú trong thư tịch thiếu gì.

- Lão biết đánh đấm không?

- Không biết.

- Lão có thể đào linh thạch không?

- Không thể.

- Hay là chúng ta vào phòng đấu giá rồi nói tiếp.

- Đợi đã.

Lão đầu gấp đến mức muốn hiện nguyên hình.

- Lão phu có thể chỉ cho tiểu tử ngươi cách luyện đan.

- Ta không có hỏa linh thể thì luyện đan kiểu gì?

- Tiểu tử yên tâm, chuyện này lão phu có thể giúp ngươi giải quyết.

- Thật hả?

Lâm Phong nhíu mày, nếu như có cách làm cho tu sĩ không có linh thể luyện được đan dược thì hắn phát tài to rồi, lúc đó chỉ cần đem phương pháp này đi bán thì linh thạch sẽ cuồn cuộn mà chảy về.

- Lão không lừa ta đó chứ?

- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh.

- Không được, ta vẫn chưa yên tâm, tốt hơn nên vào phòng đấu giá nói chuyện đi.

Lão đầu lại hoảng lên.

- Làm sao thì tiểu tử người mới chịu tin lời lão phu?

- Trước tiên lão phải đồng ý với ta ba điều kiện, sau đó thì nói tiếp.

- Nói.

Lâm Phong liếc nhìn xung quanh rồi tìm một chỗ vắng người nói chuyện, để người khác nhìn thấy hắn độc thoại nội tâm cũng không tốt lắm.

- Thứ nhất, lão phải kí kết linh hồn khế ước chủ nô với ta.

- Không đời nào, cùng lắm là linh hồn khế ước cộng sinh, lão phu với tiểu tử ngươi ngang hàng.

- Cũng được.

Lâm Phong gật đầu miễn cưỡng đồng ý.

- Thứ hai, ta hỏi thì lão phải thành thật trả lời, không được lừa dối.

- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh.

- Thử luôn nè, lão sợ thứ gì nhất.

Lão đầu suy nghĩ một lúc, giọng nói kiêu ngạo lại vang lên.

- Lão phu không sợ trời không sợ đất càng không sợ yêu ma quỷ quái.

- Hay là chúng ta vào phòng đấu giá nói tiếp đi.

- Hình như lão phu hơi nể thiên kiếp.

Lâm Phong mỉm cười đắc ý.

- Thứ ba, ta muốn lão dùng thiên kiếp để thề, không được làm trái những lời hôm nay đã hứa với ta.

- Tiểu tử thúi nhà ngươi sớm muộn cũng bị trời đánh.

Lão đầu miễn cưỡng tuyên thệ, trước tiên phải nín nhịn một chút, đợi sau này tiểu tử thúi biết được uy phong của lão lúc đó nợ trước

nợ sau đều tính một lượt.

- Tiểu tử thúi hài lòng chưa?

- Miễn cưỡng chấp nhận, bây giờ bắt đầu kí kết khế ước.

- Khế ước gì?

Khóe môi Lâm Phong khẽ giật mấy cái.

- Linh hồn khế ước cộng sinh.

- Ngươi không biết khí linh không có linh hồn sao, thứ lỗi chuyện này lão phu không thể giúp được.

- Lão…

Mấy lão đầu thành tinh này đúng là không dễ chơi chút nào, tính tới tính lui vẫn bị lão qua mặt.

- Vậy bây giờ phải làm gì đây?

- Ngươi muốn làm gì cũng được, lão phu không có ý kiến.

Lâm Phong suy nghĩ một lúc lại quay qua hỏi lão đầu.

- Lúc nãy lão nói có thể giúp ta luyện đan như vậy có phải ta cũng có thể tế luyện pháp chỉ không?

- Có thể.

Lâm Phong lập tức rời Vạn Bảo Các, hắn chạy thẳng tới khu thương mại tự do trong thành bắt đầu thu mua nguyên liệu để tế luyện

pháp chỉ.

- Lão đầu, mua thứ gì trước đây?

- Thông tin sơ lượt về toàn bộ linh dược, yêu thú càng nhiều càng tốt.

- Mua mấy thứ đó làm gì?

Lão đầu không trả lời mà hỏi ngược lại.

- Ngươi tế luyện pháp chỉ để làm gì?

- Tất nhiên là để săn yêu thú, đổi linh thạch.

- Ngươi muốn có nhiều linh thạch hay ít linh thạch.

- Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, à ta hiểu rồi.

Tế luyện pháp chỉ cũng giống như luyện đan, cần có công thức thích hợp, mỗi pháp văn sẽ đi với một loại nguyên liệu nhất định nếu dùng nguyên liệu càng rẻ thì càng kiếm được nhiều linh thạch hơn.

Lâm Phong tốn năm khối linh thạch hạ phẩm để thu mua một đống tài liệu, sau khi lấy ra tất cả những thứ mua được thì gần một nữa

căn phong của hắn đã bị chất đầy.

- Đây là thông tin về linh dược, cái này là của yêu thú còn cái này là một số tin tức thường ngày…

Lão đầu không vội đọc tư liệu mà chăm chú nhìn vào khối linh thạch của Lâm Phong, vẻ mặt cảm thán.

- Không ngờ thứ này lại xuất hiện.

- Lão đầu, linh thạch của ta có vấn đề gì sao, có phải thứ này bề ngoài tuy giống linh thạch nhưng thật ra là bảo vật tuyệt thế đúng

không?

- Nếu là mấy chục vạn năm trước có lẽ thứ này chính là bảo vật.

- Vậy bây giờ thì sao?

- Hàng đại trà, nơi nào cũng có.

Lâm Phong nghe lão nói trong lòng có chút thất vọng, hắn chợt cảm giác có gì đó không đúng.

- Lão đầu, ý của lão là mấy chục vạn năm trước không có linh thạch sao?

- Khi đó linh khí nồng đậm, dù cách linh mạch ngàn dặm vẫn có thể tu luyện.

Lão đầu nói đến đây chợt ngẩn người.

- Thương hải tan điền thế sự biến thiên, với lượng linh khí của hiện tại e là số lượng tu sĩ đã không còn như xưa.

Lão đầu cảm thán một lúc thì lao vào đống thư tịch, Lâm Phong ngồi một bên cũng nhàm chán đọc ké, hắn xem một lúc vẫn không nhớ được bao nhiêu.

- Ngu xuẩn.

- Nè lão đầu, ta biết là ta không có thiên phú nhưng đừng có vả thẳng mặt như vậy có được không?

- Lão phu không nói tiểu tử ngươi, thanh lam thảo bây giờ lại biến thành cỏ dại, không hiểu luyện đan sư thời nay dùng cái gì để luyện

đan.

Lâm Phong nghe ý của lão hình như không phải là đang chửi hắn nhưng ở trong phòng chỉ có hai người, lâu lâu lại nghe lão chửi cũng

ức chế lắm.

- Long vĩ thảo lại biến thành cẩu vĩ thảo, hỏa dương thảo lại mang cho yêu thú ăn, các người không sợ trời đánh sao?

Lâm Phong nhìn bộ dáng của lão giống như nhìn thấy người thân bị ngược đãi, thầm cảm thán:

- Lão đầu đúng là có thiên phú diễn xuất, chỉ đọc tài liệu thôi cũng nhập tâm như vậy.

Lâm Phong ném mấy thứ tài liệu qua một bên sau đó cầm lấy cổ nhẫn quan sát, thần thức vừa quét vào thì phát hiện bên trong cổ nhẫn là một không gian rộng lớn, còn lớn hơn căn phòng của hắn mấy chục lần nhưng hoàn toàn trống không.