Và điều kỳ diệu xảy ra thật— Huyền Sư kia vậy mà đồng ý nhận hắn làm đồ đệ.
Từ đó, hắn ta từ bỏ cuộc sống du thủ du thực, dốc lòng học thuật pháp.
Chỉ tiếc rằng, lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn đã gặp phải một con rắn quỷ dị...
Sau đó, hắn bị người ta tống vào cục cảnh sát.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Lưu Cường vừa suy nghĩ vừa bước đi. Anh ta nhất định phải khiến sư phụ dạy cho mình thuật pháp lợi hại nhất. Chỉ cần học thành tài, anh ta sẽ quay lại tìm con rắn lớn kia, khiến nó phải trả giá. Ý nghĩ đó lặp đi lặp lại trong đầu, khiến anh ta không hề để tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh, càng không nhận ra rằng có người đang theo dõi mình.
Dù có cẩn thận đến đâu, Lưu Cường cũng khó mà phát hiện ra sự tồn tại của Lê Kiến Mộc.
Rời khỏi cục cảnh sát chưa bao lâu, bùa ẩn thân trên người anh ta hết hiệu lực, cơ thể anh ta dần hiện ra. Nhưng Lưu Cường cũng chẳng bận tâm, cứ thế rẽ trái rẽ phải rồi nhanh chóng chui vào một con hẻm nhỏ gần đó.
Con hẻm này rất yên tĩnh, ánh đèn đường thưa thớt, không giống khu dân cư lâu năm tràn ngập hơi thở đời thường, trái lại mang một vẻ quỷ dị khó tả.
Lê Kiến Mộc thận trọng nâng cao cảnh giác, cẩn thận quan sát từng cử động của Lưu Cường.
Có vẻ như anh ta rất quen thuộc đường đi trong hẻm. Sau khi vòng qua mấy ngã rẽ, chui qua vài cánh cửa nhỏ cũ kỹ, cuối cùng, Lưu Cường dừng lại trước một cánh cửa bí mật.
Tấm rèm treo ở cửa đã rách nát, vương đầy bụi bẩn.
Anh ta vén rèm lên, để lộ ra một con đường tối tăm phía sau. Không chần chừ, Lưu Cường tiến vào bên trong.
Lê Kiến Mộc lập tức theo sát.
Đi xuống cầu thang khoảng hơn ba mươi bậc, trước mặt hiện ra một cánh cửa nặng nề.
Lưu Cường đẩy cửa bước vào. Bên trong lập tức vang lên tiếng người ồn ào.
Lê Kiến Mộc nhanh chóng luồn theo ngay lúc cánh cửa chưa đóng lại.
Ngay khi đó, Lưu Cường bỗng thấy dưới chân mình trượt đi, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
Anh ta sững sờ, ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Tiểu Lưu về rồi à? Vừa bước vào đã tặng mọi người một màn đặc sắc thế này à?”
Mấy người trong phòng phá lên cười ha hả.
Lưu Cường liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hừ lạnh, xoa xoa mũi rồi chỉ nghĩ rằng có kẻ cố tình giở trò chọc ghẹo mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nơi này toàn là người tu luyện. Mà anh ta là kẻ non nớt nhất trong đám, thuật pháp chẳng bằng ai, ngay cả bùa ẩn thân bảo vệ tính mạng cũng do sư phụ ban cho. Chuyện bị bắt nạt là không thể tránh khỏi.
Anh ta quyết định không đôi co với bọn họ, chỉ lạnh nhạt hỏi:
“Sư phụ tôi đâu?”
“Ở bên trong.” Một người trả lời, rồi như nhớ ra điều gì, hắn nhắc nhở: “À đúng rồi, Bách Phong cũng tới. Sắc mặt ông ta rất khó coi. Tôi nói trước đấy, tốt nhất là cậu cẩn thận một chút.”
Lưu Cường nhíu mày.
Bách Phong đại sư đâu phải sư phụ của anh ta? Ông ta có sắc mặt khó coi thì liên quan gì đến anh ta?
Dù không hiểu, nhưng Lưu Cường vẫn cẩn trọng hơn một chút, nhanh chóng bước về phía căn phòng bên trong.
Lê Kiến Mộc lúc này cũng lặng lẽ thu liễm hơi thở, quan sát toàn bộ căn phòng rộng khoảng hai trăm mét vuông.
Bên trong có khoảng hơn hai mươi người.
Người của tà đạo lẫn chính đạo đều có, nhưng khung cảnh trước mắt khiến anh càng siết chặt nắm tay.
Có kẻ đang đánh cược, có người đánh bóng bàn, có người lại mải mê nghiên cứu trận pháp. Đáng sợ hơn, những thứ họ cầm trên tay không phải quân bài hay cây vợt, mà là tay người bị cắt cụt, thậm chí cả những chiếc đầu lâu. Một vài kẻ còn tụ tập quanh một đống m.á.u tươi, không biết lấy từ đâu về, hứng thú quan sát như nghiên cứu vật mẫu.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Ở góc tường phía Tây Bắc, có mấy chiếc túi bị vứt chỏng chơ. Miệng túi không buộc chặt, để lộ ra một nửa khuôn mặt trắng bệch bên trong.
Mặc dù những người ở đây tu vi không cao, có lẽ chỉ mới nhập môn không bao lâu, nhưng nét mặt của bọn họ khi cầm m.á.u thịt và tàn chi lại giống hệt nhau—đầy phấn khích, hứng thú.
“Này, sư huynh, em nghe nói m.á.u thịt của trẻ con có linh khí mạnh hơn người trưởng thành, có thật không?” Một người trẻ tuổi cất tiếng hỏi.
“Không chỉ m.á.u thịt,” kẻ đối diện nhếch môi cười lạnh, “toàn thân đứa bé đều là bảo vật. Quan trọng nhất là linh hồn của chúng. Nếu huấn luyện được linh hồn trẻ nhỏ, sức mạnh sẽ tăng lên đáng kể.”
“Hừ, còn xa mới tới trình độ đó.” Một kẻ khác cười cợt, “Trước tiên cứ dùng người lớn để luyện tập đã.”
“Tôi là người của Huyền Môn chính thống,” một kẻ trong đám chợt lên tiếng, “tôi sẽ không tạo sát nghiệp đâu.”
Mọi người xung quanh lập tức cười phá lên, trêu chọc:
“Phải rồi, anh không g.i.ế.c người, anh chỉ g.i.ế.c quỷ thôi. Ngày nào cũng đi cướp mối làm ăn của âm sai địa phủ.”
Ánh mắt Lê Kiến Mộc tối sầm lại. Sát khí dâng lên tận đáy mắt, nhưng cuối cùng anh vẫn cố đè nén cơn giận trong lòng, tiếp tục theo sát Lưu Cường vào phòng trong.
Cánh cửa này không có cách âm, tiếng nói chuyện bên ngoài vẫn vọng vào rõ ràng.