Phương phu nhân mãi đến 5 giờ sáng mới quay lại phòng ngủ.
Bà ta liếc nhìn Lương Trung, thấy ông vẫn nằm yên không động đậy, bèn bắt tay dọn dẹp.
Những chiếc đèn đỏ được tháo xuống, hốc tường bị che lại, cửa sổ được mở ra, điều hòa bật lên, rồi bà còn xịt nước hoa khắp phòng.
Bầu không khí trong phòng dần tươi mới trở lại.
Mùi nhang trầm dần tan biến, chỉ còn lại hương nước hoa mà mỗi sáng Lương Trung đều quen thuộc.
...
Dư Tiểu Ngư gọi cho Lê Kiến Mộc vào lúc ba giờ sáng.
Giọng cô ấy thấp xuống, có chút lo lắng:
"Mộc, có hai chuyện quan trọng đây."
Lê Kiến Mộc nhanh chóng tỉnh táo lại, lắng nghe.
"Thứ nhất, Ôn Yểu đã tìm luật sư và hoàn toàn phủ nhận liên quan đến vụ mất tích của Tôn Tiểu Bảo. Cô ta bị đưa đến cục cảnh sát chưa lâu thì đã có người bảo lãnh ra ngoài rồi."
Lê Kiến Mộc không quá bất ngờ.
"Còn chuyện thứ hai?"
"Người đàn ông ngã xuống trong phòng bệnh của Tôn Tiểu Bảo hôm trước... đã biến mất."
Dư Tiểu Ngư hạ thấp giọng hơn nữa:
"Tôi đã dặn kỹ người ta phải trông chừng hắn, thậm chí còn đặt camera ẩn. Nhưng kỳ lạ là... camera chẳng ghi lại được gì cả, cứ như trong nháy mắt, hắn đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Người canh gác bên ngoài vừa phát hiện không thấy hắn liền xông vào tìm, nhưng đã muộn. Hắn biến mất ngay trước mắt bọn họ."
Sự khó tin lộ rõ trong giọng Dư Tiểu Ngư, nhưng Lê Kiến Mộc lại không thấy lạ.
— Bùa ẩn thân.
Dù thời gian duy trì hiệu lực không lâu, nhưng đối với một Huyền Sư, chỉ cần một phút thôi cũng đủ để thoát thân.
Chắc hẳn hắn ta đã dán bùa ẩn thân lên người. Khi kẻ canh gác nhận ra hắn đã "biến mất" và vội vàng mở cửa tìm kiếm, hắn có thể thoải mái đi ra ngoài ngay trước mắt họ.
Lê Kiến Mộc không chần chừ nữa. Cô nhanh chóng bước xuống giường, vốn dĩ chỉ mặc đồ ngủ đơn giản nên không cần thay đồ.
Khi cô vừa định mở cửa rời đi, một giọng nói vang lên trong đầu:
"[Ký chủ, nhiệm vụ tới, mau rời giường.]"
Lê Thanh Thanh trở mình trên giường, lẩm bẩm: "Phiền quá, im đi."
"[Ký chủ, ký chủ?]"
Lê Thanh Thanh suýt phát cáu.
Cô ấy ngồi dậy, định bước xuống giường, nhưng vừa nhấc mắt lên đã thấy Lê Kiến Mộc đứng ở cửa. Nghĩ ngợi một chút, cô ấy lại lười biếng nằm xuống.
"Lê Kiến Mộc, chị định ra ngoài sao?" Cô ấy hạ giọng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Ừ, có việc phải xử lý. Em tỉnh rồi à?"
"À... uống nhiều nước quá, em đi vệ sinh."
Lê Kiến Mộc không nói gì thêm, chỉ nhắc nhở: "Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi."
Dứt lời, cô mở cửa rời đi.
Lê Thanh Thanh nghe tiếng cửa đóng lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
"Chuyên nghiệp ghê... Nếu làm Huyền Sư mạnh mẽ thì mỗi ngày phải thức khuya bắt quỷ à? Thôi, làm người bình thường có khi lại tốt hơn."
Hệ thống im lặng một lúc, sau đó lại lên tiếng: "[Ký chủ, nếu không trở nên mạnh hơn, sau này cô sẽ bị g.i.ế.c đấy.]"
Lê Thanh Thanh híp mắt, giọng kéo dài: "Lại uy h.i.ế.p tôi? Không làm nhiệm vụ nữa đấy, làm gì được tôi nào?"
Hệ thống lặng đi hai giây, rồi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục thông báo: "[Nhiệm vụ mới cập nhật, mời rời giường.]"
Lê Thanh Thanh bực bội bò dậy, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Gió đêm thổi qua, khiến cô ấy rùng mình một cái.
Nhìn địa điểm nhiệm vụ hiển thị trong đầu, cô ấy than thở: "Sao lần này xa thế? Mấy lần trước đều ở gần đây mà... Còn nữa, đừng có suốt ngày nói xấu Lê Kiến Mộc, nghe phiền lắm! Lần nào cũng lặp đi lặp lại cái bài uy h.i.ế.p đó, tôi biết rồi!"
Hệ thống không đáp, mà hỏi lại: "[Ký chủ, cô có phát hiện ra một điều không?]"
"Gì?"
"[Lê Kiến Mộc từng nói sẽ cho cô đồ, nhưng đến giờ vẫn chưa đưa gì cả.]"
Lê Thanh Thanh sững lại.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Hạt châu khắc hoa... Viên cầu linh lực tìm thấy ở khu nhà Lê Dịch Nam...
Rõ ràng đều từng chạm vào tay cô ấy, nhưng sau đó lại bị Lê Kiến Mộc thu hồi đi.
"[Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà, cô ta có tâm cơ lắm. Bề ngoài đối xử tốt với cô, nhưng thực chất...]"
Lê Thanh Thanh bặm môi, một lúc lâu sau mới nói: "Không giống như những gì mi nói đâu."
—
Cùng lúc đó, Lê Kiến Mộc trực tiếp mở Quỷ Môn đến gần cục cảnh sát.
Dựa vào ký hiệu cô đã đánh dấu trước đó, cô dễ dàng tìm ra người đàn ông mà bùa ẩn thân đã mất hiệu lực.
Hắn ta tên là Lưu Cường.
Trước đây chỉ là một kẻ lêu lổng, suốt ngày ăn không ngồi rồi.
Nhưng một đêm nọ, khi đang say khướt trở về nhà, hắn ta vô tình trông thấy một Huyền Sư đang bắt quỷ ngay trên đường.
Hắn ta hoảng sợ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy kích thích.
Trong đầu hắn chợt lóe lên suy nghĩ: "Mình có thể thấy cảnh tượng này, không chừng... mình chính là nam chính trong tiểu thuyết!"