Thiên Địa Lưu Tiên

Chương 43: Dao Trì Thánh Cảnh.



Lưu Vân nhẹ nhàng đáp xuống, khẽ liếc nhìn những cái xác đang nằm trên nền tuyết. Sở Uyển Đình liền chạy đến, giọng nhàn nhạt.

“Tiên sinh, người đến rồi.”

Lưu Vân gật đầu, nói.

“Xem ra chiến lực của ngươi không tệ. Ngươi không bị thương chứ?”

Sở Uyển Đình khẽ lắc đầu.

“Con không sao.”

“Nhưng ngươi vẫn không nhớ lời dạy của bọn ta. Ngươi tự đặt bản thân vào thế nguy như vậy. Nếu ngươi xảy ra mệnh hệ gì, Nguyệt Quân sẽ lột da ta mất.”

“Bình thường chẳng phải sư phụ làm nũng với người sao? Sao sư phụ có thể làm như vậy với người được?”

Nghe vậy, Lưu Vân khẽ rít một hơi, giọng nói có hơi run.

“Ta tự ý mang ngươi đến đây. Vậy nên ta có trách nhiệm bảo vệ ngươi. Ngươi mà xảy ra chuyện, cô ấy sẽ lôi đầu kẻ chịu trách nhiệm là ta đây ra xử lý rồi.”

Trong lúc Lưu Vân và Sở Uyển Đình nói chuyện, gã cầm đầu đám tà tu chật vật đứng dậy. Hòn đá lúc nãy uy lực rất lớn, làm cho thân thể gã chịu một phần tác động từ thanh đao. Ngước mặt nhìn kẻ vừa đến, gã có chút kinh ngạc khi thấy người đó chỉ là một phàm nhân.

‘Phàm nhân? Sao lại xuất hiện phàm nhân ở đây?’

Nghĩ vậy, gã cầm chắc thanh đao trong tay, vận lực phi thân đến. Gã muốn một chiêu lấy mạng cả hai người trước mặt. Chỉ trong nháy mắt đã đến bên cạnh Lưu Vân và Sở Uyển Đình. Nhưng đao vừa đến gần Lưu Vân đã bị hắn dùng hai ngón tay chặn lại.

“Cái gì!”

Lưu Vân lúc này vẫn điềm nhiên nói chuyện với Sở Uyển Đình, mà nàng cũng không quan tâm đến gã. Cả hai xem gã tà tu như gió tuyết bên tai, không chút bận lòng.

Khi gã vẫn chưa kịp phản ứng gì thêm thì băng bắt đầu kết tinh từ ngón tay của Lưu Vân, sau đó nhanh chóng lan đến tay cầm đâu của gã. Chưa đến một hơi thở gã tà tu đã bị đóng băng toàn thân.

Xuyên Khung lúc này mới chịu đáp xuống đất. Thấy vậy, Lưu Vân nhẹ nhàng gỡ hai ngón tay ra, quay sang nói với y.

“Đám người này là người của ngươi?”

Xuyên Khung đang quan sát tà tu bị đóng băng, nghe Lưu Vân hỏi liền vội vàng, cung kính đáp.

“Bẩm tiên sinh, những tên này không phải là người của ta. Người mà Chủ Nhân phái đến bắt Sô Ngô không chỉ có mình ta, mà còn có ba người nữa. Những tên này có lẽ là người của một trong số bọn hắn.”

Nghe vậy, Lưu Vân nhíu mày, vẻ trầm ngâm. Xem ra núi Bất Chu hiện tại không còn an toàn nữa. Lưu Vân liền nói.

“Trầm Thừa Vũ chạy hướng nào?”

Sở Uyển Đình liền đáp, chỉ tay về hướng cả hai chạy trốn.

“Hướng đó.”

“Được. Giờ thì ngươi đi tập trung với nhóm Giang Bân. Ta đi tìm Trầm Thừa Vũ về. Đi cẩn thận, nhớ kỹ lời ta và Nguyệt Quân dạy.”

“Dạ.”

Dứt lời, Lưu Vân và Sở Uyển Đình liền tách nhau ra. Xuyên Khung chưa kịp lên tiếng thì cả hai đã mất dạng. Y thở dài, nhìn quanh bãi chiến trường.

Lưu Vân vừa chạy, vừa mở thần thức thăm dò khí tức của Trầm Thừa Vũ. Với năng lực của hắn hiện tại, chắc chắn không thể chạy xa được. Chưa đến một khắc sau, Lưu Vân đã đến một bãi chiến trường khác.

Nơi này có vài cái xác nằm ngổng ngang. Phía trên vẫn chưa bị tuyết vùi lấp. Lại có vài vết máu cùng mấy mảnh vỡ trên tuyết. Lưu Vân đi đến, cầm một mảnh vỡ lên xem xét, liền nhận ra nó là từ cái bình hồ lô của bản thân mà ra. Mặt đất bị lún xuống vài tắc, xung quanh vẫn còn vài tia pháp lực vờn quanh.

‘Có lẽ bình hồ lô bị kích bạo rồi. Không lẽ… thiếu niên đó đã bị vụ nổ hất rơi khỏi vách núi?’

Lưu Vân dò xét thêm vài dấu vết xung quanh. Có dấu chân vừa đúng kích cỡ của Trầm Thừa Vũ. Nhìn hướng đứng có thể suy ra lúc đó hắn đã đứng quay lưng với vách núi.

Không nghĩ nhiều, Lưu Vân liền nhảy xuống, nhẹ nhàng đạp từng ngọn gió mà đi xuống. Phía dưới là một cái hồ lớn đã bị đóng băng. Trên mặt băng còn có một mảng lớn bị vỡ, rộng khoảng một xích. Tuy vậy, có điều kỳ lạ là lớp băng này rất dày. Lưu Vân nhìn mãi vẫn không thấy mặt nước.

“Cái khỉ gì đây? Băng dày thế này thì theo lý thuyết một thiếu niên nặng hơn trăm cân một chút không thể nào rơi vỡ mới phải chứ.”

Lưu Vân lại ngước mặt nhìn vách núi phía trên. Tính từ trên đó xuống dưới này cao khoảng sáu trượng.

“Vô lý! Thật là vô lý!”

Càng tính, Lưu Vân càng thấy không có khả năng. Nhưng khí tức của Trầm Thừa Vũ dừng lại ở đây, cũng không thấy trong khoảng cách trăm bước chân. Vậy nên Lưu Vân liền liều nhảy xuống hố.

Lưu Vân rơi một lúc lâu mới chạm mặt nước. Một tiếng tõm khẽ khàng vang lên. Lưu Vân từ từ chìm xuống, mặc kệ dòng nước lạnh buốt chảy qua thân thể. Dòng nước này lạnh hơn gió tuyết phía trên gấp mấy lần, nhưng Lưu Vân vẫn có thể chịu được. Phải nói là chẳng cảm nhận được gì nhiều mới đúng. Đổi lại là tu sĩ khác, không biết có thể chịu được bao lâu.

Lưu Vân cẩn thận dò xét xung quanh. Dưới hồ rất tối, chỉ có chút ánh sáng chiếu xuống từ miệng hố. Mọi thứ dưới này đã bị bóng tối bao trùm rồi. Lưu Vân nhắm mắt, tập trung thần thức dò tìm khí tức của Trầm Thừa Vũ. Quả thật là cảm nhận được, rất gần là đằng khác.

Theo hướng khí tức bơi, lại mượn lực của dòng nước dưới này. Chẳng mấy chốc Lưu Vân đã đến trước một vách đá.

‘Dừng lại rồi. Có khi nào, phía sau vách đá này là…’

Nghĩ đến đây, Lưu Vân đưa tay chạm vào vách đá. Thứ mà hắn cảm nhận được không phải là bề mặt đá gồ ghề, mà là một tấm lụa mỏng được căng ra. Trên đó có phảng phất một cỗ pháp lực cường đại. Tay Lưu Vân vừa chạm vào đã có thể xuyên qua phía bên kia. Thấy vậy Lưu Vân liền trực tiếp đi vào trong.

Khung cảnh bên trong làm cho Lưu Vân không khỏi kinh ngạc. Bên trong như một không gian khác vô cùng rộng lớn, lại rất ấm áp. Lại có cung vàng điện ngọc to lớn bên bờ hồ, liên tục phát ra kim quang. Ở giữa hồ có một cái đình nhỏ, được nối vào bờ bởi một cây cầu gỗ khúc khuỷu. Lại có rất nhiều tiên nữ bay lượn xung quanh. Trên tay mỗi người cầm một khay hoa quả. Phía xa khi còn có một vườn đào trĩu quả.

Với Lưu Vân mà nói, nơi này không khác gì tiên cảnh. Mà có lẽ nơi này đúng thật là tiên cảnh cũng nên. Lưu Vân định tiến vào bên trong, nhưng lại nghĩ nơi này dù sao cũng có nhiều nữ quyến, hắn không tiện đi vào trong. Vậy nên Lưu Vân thi pháp, lấy ra một tia ý niệm truyền vào một giọt nước còn đọng trên áo rồi bắn giọt nước đó vào trong.

Giọt nước được Lưu Vân điều khiển, bay vút vào trong điện ngọc. Nó lượn lờ mấy vào cuối cùng rơi lên trán của một cô nương. Giọt nước vừa chạm vào, lập tức giọng nói của Lưu Vân vang lên trong đầu cô nương ấy.

“Lưu mỗ mạn phép đi vào trong cấm chế của quý phủ tìm người. Cảm phiền các vị giao người cho Lưu mỗ.”

Nàng ta không khỏi chấn kinh. Gương mặt biến sắc làm cho nữ tử bên cạnh chút ý.

“Hoa Lâm tỷ, tỷ làm sao vậy? Tỷ cảm thấy không khoẻ chỗ nào sao?"

"Có người bên ngoài xâm nhập. Mị Lan, muội mau đi báo cho sư phụ.”

“Cái gì? Có người bên ngoài vào được sao?”

Hoa Lâm không đáp lời nhanh chóng chạy ra khỏi điện rồi cưỡi gió đến chỗ Lưu Vân. Mị Lan vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhìn theo Hoa Lâm. Cuối cùng nàng cũng đi vào bên trong.

Lưu Vân bên ngoài ngồi chờ một lúc lâu. Hắn thi pháp, rút hết nước trên người gom lại thành một bóng nước chừng một nắm tay. Đùa nghịch một hồi rồi vẫy tay bắn trả bóng nước trở lại hồ. Cùng lúc này, Hoa Lâm cưỡi gió đến. Nàng đứng trên không cẩn thận dò xét Lưu Vân. Trừ việc trên người hắn không có chút nước nào thì hắn chẳng khác gì phàm nhân.

“Ngươi là ai? Sao lại tự ý đi vào đây?”

Lưu Vân liền hướng về phía nàng ta chấp tay.

“Lưu mỗ đã nói đến đây để tìm người.”

“Tìm người? Dao Trì Thánh Cảnh không có người ngươi cần tìm."

"Khí tức của hắn ở đây. Tất nhiên ta phải đến đây để tìm. Tiên tử giúp ta tìm người. Xong việc, ta sẽ lập tức rời khỏi.”

Hoa Lâm nhìn Lưu Vân. Vẻ mặt hắn vẫn điềm nhiên. Mắt mở hờ, cảm giác như không nhìn về phía nàng mà nhìn về phía sau lưng nàng. Hai tay chấp sau lưng. Khí thế mà Lưu Vân mang theo không giống với kẻ sẽ gây chuyện. Nàng đành thở dài, nói.

“Chuyện tìm người phải hỏi ý của sư phụ ta đã. Ngươi chờ một lát, ta sẽ đi nói với người.”

“Không cần đi nữa. Cho huynh ấy vào.”

Thanh âm trong trẻo vang lên giữa thánh cảnh. Hoa Lâm nghe vậy, liền đưa tay mời sau đó dẫn Lưu Vân đến cái đình nhỏ giữa hồ. Trong đình có màn lụa che bốn hướng. Chỉ thấy được bóng dáng của một nữ nhân đang đứng quay lưng về phía hắn.

“Sư phụ, con đưa người đến rồi.”

“Được. Các ngươi lui ra đi.”

Hoa Lâm có hơi bất ngờ trước yêu cầu của sư phụ nhưng nàng vẫn cúi đầu lĩnh mệnh. Qua ba hơi thở, nơi đây chỉ còn có Lưu Vân và nữ nhân ấy.

Lúc này, nàng ta mới đưa tay nhẹ nhàng vén màn bước ra. Để lộ ra dáng người yểu điệu như liễu rũ bên hồ. Nàng bước đi nhưng chân dường như không chạm xuống đất, nhẹ nhàng từng bước làm cho thanh y bồng bềnh tựa như mây. Nàng nhìn Lưu Vân khẽ chớp mắt, ánh mắt dịu dàng như mặt nước mùa thu, tĩnh nhưng không lặng.

Nàng bước đến trước Lưu Vân, dịu dàng nói.

“Ca, huynh đã trở lại rồi.”

Đôi môi nàng cong lên, để lộ ra nụ cười mừng rỡ. Vài giọt nước mắt lăn xuống đôi má hồng hào. Nàng đưa tay muốn chạm vào Lưu Vân, nhưng hắn liền lùi lại. Dù lúc này có một mỹ nhân tuyệt sắc đứng trước mặt hắn, hắn vẫn điềm nhiên như vậy. Lưu Vân lại có cảm giác quen thuộc với khung cảnh này. Giống như lần đầu gặp Bạch Nguyệt Quân vậy.

“Ta không phải là người mà tiên tử nghĩ đến.”

Lưu Vân chầm chậm nói. Ánh mắt tĩnh lặng mang vẻ lạnh lùng nhìn nàng. Nàng ta cũng không phải bác, chỉ đưa tay chạm vào mi tâm rồi kéo ra một sợi linh thức hướng về trán của Lưu Vân.

Lưu Vân không tránh né, nhưng hắn cũng không cảm nhận được gì. Lúc này nàng ta đã nhắm mắt, ta vẫn giữ nguyên động tác hướng về trán của Lưu Vân.

‘Đây là…? Không lẽ nàng ấy đang dò xét tâm thức của ta?’

Lưu Vân cũng nhắm mắt nhập định. Hắn cảm nhận được có gì đó đã đi vào thức hải của bản thân. Bình thường Lưu Vân không động vào thức hải quá nhiều. Hôm nay lại nảy sinh dị biến, ắt hẳn là do nữ nhân này làm ra.

Lưu Vân bước vào thức hải của bản thân. Nơi này chỉ có một mảng trắng xoá, dài đến vô tận. Nữ nhân ấy đứng ở một góc. Dường như đang kêu gọi gì đó.

“Ca, muội biết huynh ở đây. Huynh mau ra đây đi. Ca!”

Lưu Vân từ tốn đi đến, hỏi.

“Cô muốn tìm gì ở đây?”

Nhưng nàng ta vẫn không để ý đến hắn, vẫn lên tiếng gọi ca ca. Thoáng sau, một cỗ ý niệm lạ bỗng nổi lên rồi tụ hình lại đứng bên cạnh Lưu Vân. Lưu Vân khẽ liếc mắt nhìn. Dáng vẻ y rất quen thuộc. Phải nói là giống Lưu Vân như đúc. Một thanh âm vang lên kéo sự chú ý của nữ nhân lên đó.

“Uyển Cấm. Đừng gọi nữa. Ta ở đây.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com