Cái lạnh của trong núi Bất Chu không giống như mùa đông bên ngoài. Càng vào sâu, càng lên cao sẽ càng lạnh. Đến mức những tu sĩ ở mức độ của bốn vị Trưởng Lão Côn Luân hay Ngũ Tiên Ngũ Nhạc Sơn vẫn cảm thấy lạnh dù đã có pháp lực và nhục thân cường hãn chống đỡ. Mặc dù cũng chỉ là se se lạnh mà thôi.
Đối với bốn thiếu niên trong núi hiện tại mà nói, đây quả thật là nơi vô cùng khắc nghiệt để lịch luyện. Bởi không chỉ phải chống chọi với cái lạnh nơi đây, mà còn phải đối đầu với hung thú trong núi. Những hung thú ở nơi đây không giống với nơi nào khác ở khắp Tứ Đại Châu. Vô cùng kỳ dị và hung hãn.
Ngày thứ mười, Sở Uyển Đình và Trầm Thừa Vũ cùng nhau dựng một cái lán nhỏ dưới một hốc đá. Sở Uyển Đình dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn phải choáng ngợp trước sự khắc nghiệt ở nơi đây. Còn Trầm Thừa Vũ thì gần như mất bình tĩnh mỗi khi đối đầu với hung thú.
Ngồi bên đống lửa, Sở Uyển Đình ngồi xếp nhắm mắt. Nàng nhớ lại những lời dạy của Bạch Nguyệt Quân và Lưu Vân. Sau đó lại phân tích những trận chiến đã qua. Từ đó rút ra bài học từ những sai lầm của bản thân.
Trầm Thừa Vũ thì vẫn có gắng luyện hoá linh khí, hoàn thành Tẩy Tuỷ Hoán Cốt. Tự thân hắn thấy mình là gánh nặng cho Sở Uyển Đình. Lúc nào cũng là Sở Uyển Đình bảo vệ cho hắn. Lại còn vì hắn mà bị thương.
Trầm Thừa Vũ chau mày, nghiến răng. Trong tâm trí của hắn bỗng văng vẳng một giọng nói dịu dàng.
“Là huynh sao? Huynh đã trở lại rồi.”
Trầm Thừa Vũ khẽ mở mắt. Trước mắt hắn không còn là cảnh núi tuyết nữa mà là một khoảng trống trải dài đến tận cùng. Hắn nhìn quanh, không thấy Sở Uyển Đình đâu. Lại thấy một bóng dáng của một nữ nhân ẩn hiện mờ ảo. Nàng ta quay đầu khẽ liếc nhìn Trầm Thừa Vũ, vẻ mặt có chút thất vọng, mở miệng nói.
“Ngươi là ai? Tại sao lại có dấu vết pháp lực của huynh ấy trên người của ngươi?”
Trầm Thừa Vũ để lộ vẻ mặt chấn kinh, há hốc nhìn nữ nhân trước mặt. Hắn vội vàng cúi đầu, chấp tay nói với nàng ta.
“Côn Luân Trầm Thừa Vũ, bái kiến tiền bối.”
“Côn Luân? Ngươi là đệ tử của Tam Thánh Côn Luân?”
Trầm Thừa Vũ ngước nhìn nữ nhân với vẻ mặt khó hiểu. Tam Thánh Côn Luân? Trong tiên môn mình có ai như vậy sao?
Hắn gãi đầu nói với nữ nhân.
“Vãn bối không phải là đệ tử của Tam Thánh Côn Luân. Cũng chưa từng nghe đến trong tiên môn có ai như vậy cả. Tiền bối có nhầm không?”
“Không thể nào! Thanh danh của Tam Thánh Côn Luân khắp Tứ Đại Châu ai cũng biết đến. Chẳng lẽ lại như vậy? Chẳng lẽ…”
Nữ nhân rơi vào trầm tư. Trầm Thừa Vũ thì vẫn không hiểu gì. Vẫn dáo dác nhìn quanh, như thể muốn tìm lối thoát ra khỏi nơi này. Đột nhiên nữ nhân tiến tới gần, vung tay một cái. Từng tia sáng li ti như những ngôi sao trên trời tụ hội lại tạo thành một bức chân dung của một nam nhân mà vừa nhìn, Trầm Thừa Vũ liền nhận ra.
“Tiên sinh? Tiền bối, người quen Lưu tiên sinh sao?”
“Họ Lưu? Tên của huynh ấy không phải là Vân Thanh Tử sao?”
Trầm Thừa Vũ liền lắc đầu.
“Tiền bối, người là ai vậy? Nơi này là nơi nào?”
“Giờ không phải là lúc hỏi câu này. Ngươi mau giúp bạn của ngươi đi.”
Vừa dứt lời, Trầm Thừa Vũ như mất điểm tựa, ngã về phía sau. Một tiếng xoảng vang lên, như thể mặt kính bị vỡ vụng. Trầm Thừa Vũ cứ vậy mà rơi xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh. Hắn hoảng loạn vung tay, cố gắng tìm một thứ gì đó có thể bám vào. Thanh âm của nữ nhân lúc nãy truyền đến vang vọng bên tai.
“Đi đến hồ Dao Trì tìm ta.”
Cùng lúc đấy Trầm Thừa Vũ mở mắt ra. Khung cảnh núi tuyết lại hiện ra trước mắt. Đầu của hắn vẫn còn đang choáng váng thì Sở Uyển Đình chạy đến kéo hắn đi. Trầm Thừa Vũ vội vỗ vào trán mấy cái, thấy mơ hồ mấy bóng người đuổi theo cả hai.
“Sở sư muội, có chuyện gì vậy?”
Sở Uyển Đình liền chỉ vào Sô Ngô đang chạy phía trước, nói.
“Đám người đó muốn bắt con thú này. Vậy nên ta có đã đấu pháp với họ. Huynh làm gì mà ta gọi mãi huynh cũng không tỉnh lại vậy?”
“Ta xin lỗi.”
Bỗng nhiên, vô số đạo hắc quang đánh tới từ bốn phía, nhắm thẳng vào hai người Sở Uyển Đình và Trầm Thừa Vũ. Sở Uyển Đình lập tức kết ấn quyết tạo ra băng kiếm, mượn lực băng phong chém ra kiếm khí đánh chặn. Chỉ chiêu này thôi mà đã phải rút ra ba tầng pháp lực của Sở Uyển Đình.
Pháp thuật cùng kiếm pháp do Bạch Nguyệt Quân dạy cho nàng quả thật vô cùng uy lực, nhưng với tu vi của Sở Uyển Đình hiện tại lại không thể thể hiện hết cái uy lực của nó. Vậy nên chỉ có thể dựa vào thể thuật mà Lưu Vân dạy để đánh nhanh thắng nhanh thôi.
‘Tiên sinh nói, nếu bản thân thua thiệt về tu vi, tuyệt đối không thể cứ lao đầu vào đấu pháp với đối phương. Càng kéo dài, người chịu thiệt sẽ là bản thân. Biết tiến, biết lùi, biết công, biết thủ. Làm được như vậy mới là kẻ chiếm tiên cơ.’
Nghĩ đến đây, Sở Uyển Đình liền nói với Trầm Thừa Vũ.
“Huynh mau chạy trước. Ta sẽ cản chúng lại.”
“Không được, muốn chạy thì cùng chạy!”
“Nếu huynh không muốn chết thì mau chạy ngay đi.”
Từ đầu đến cuối, Sở Uyển Đình vẫn dùng vẻ mặt lãnh đạm để nói chuyện với Trầm Thừa Vũ. Nhưng giọng nói lại có phần kiên quyết, giận dữ. Thấy vậy Trầm Thừa Vũ cũng không nhiều lời, cùng với Sô Ngô chạy đi.
Vài kẻ muốn đuổi theo liền bị Sở Uyển Đình dùng băng tuyết khống chế, chặn kín lối đi.
“Nha đầu ngươi là ai lại đến nơi này, ngăn cản chuyện tốt của chúng ta?”
Sở Uyển Đình không trả lời. Nàng liếc mắt nhìn quanh. Xung quanh có hơn hai mươi người, trong tay đều cầm đao. Tu vi của những kẻ này không thấp. Chắc chắn là hơn nàng bốn phần pháp lực.
“Không trả lời? Không lẽ bị doạ sợ rồi sao? Các huynh đệ cố gắng bắt sống nha đầu này. Gương mặt xinh đẹp như vậy, nếu làm hỏng thì phí quá.”
“Đúng vậy. Ha ha ha!”
Tất cả cười phá lên. Có kẻ lè lưỡi liếm mép. Có kẻ nhìn nàng với ánh mắt của kẻ háo sắc. Tất cả đều là kẻ bất thiện. Mà theo như Lưu Vân đã nói.
“Kẻ đáng chết, không cần nương tay.”
Sở Uyển Đình nhắm mắt, dùng ngón tay mơn trớn lưỡi kiếm băng. Lưỡi kiếm sắc bén, lạnh buốt truyền đến ngón tay của nàng. Tức thì phi thân, nhắm vào cổ của ba kẻ đứng trước mặt mà cắt. Những kẻ còn lại liền chấn kinh. Chỉ trong chớp mắt, đầu của ba người đã rơi xuống đất.
Sở Uyển Đình không để cho những kẻ khác kịp phản ứng, lập tức áp sát đánh vào chỗ hiểm yếu như cổ, ngực, giữa lưng mà chém, đâm. Từng kiếm chiêu xuất ra như múa, uyển chuyển nhưng cũng vô cùng cương mãnh. Vài kẻ đưa tay lên muốn kết ấn quyết. Liền bị Sở Uyển Đình dùng băng châm phóng ra găm vào bàn tay. Cả bàn tay lập tức đóng băng, theo động tác của Sở Uyển Đình mà vỡ tan cả bàn tay đó.
Bọn chúng liền kêu lên vì đau đớn. Tiếng gào rống vô cùng thảm thiết.
“Nha đầu đáng chết! Lão tử vốn muốn giữ mạng cho ngươi. Nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ cho người toại nguyện!”
Kẻ cầm đầu rống lên, liền lao về phía Sở Uyển Đình vung đao chém. Nàng liền lách người tránh, sau đó dùng người của gã làm điểm tựa mà bật lùi lại mấy bước hạ sát hai kẻ sau lưng. Đối với kẻ cầm đầu, Sở Uyển Đình không trực tiếp đối chiêu mà uyển chuyển tránh né, giết hết những kẻ khác. Kẻ nào muốn thi pháp liền bị nàng phóng băng châm khống chế, khiến chúng không thể nào thi triển pháp thuật được.
Máu rơi lả tả trên nền tuyết như mưa. Còn Sở Uyển Đình như vũ cơ thao túng nhịp điệu của trận chiến. Xuất chiêu dứt khoát, không chút nương tay. Gã cầm đầu luôn truy đuổi theo nàng nhưng không đánh trúng đòn nào, còn bị nàng đả thương lại. Trên người có vô số vết cắt, tuy vậy gã cũng đã đỡ được những đòn đánh vào chỗ hiểm yếu.
Chưa đến nửa tuần hương, chỉ còn mỗi gã cầm đầu là đứng vững đối mặt với Sở Uyển Đình. Những kẻ còn lại không chết thì cũng sắp chảy máu đến chết.
“Nha đầu! Hôm nay ngươi không chết, ta không phải là người!”
Bất thìn lình, gã biến mất rồi xuất hiện ngay trước mặt của Sở Uyển Đình. Một đao liền chém gãy băng kiếm trong tay của Sở Uyển Đình, suýt chút nữa là đã chém trúng cổ của nàng nhưng nàng tránh được. Chấn động từ nhát đao đó vẫn còn ảnh hưởng đến thanh kiếm đã gãy, truyền đến bàn tay làm cho Sở Uyển Đình cảm thấy tê dại của cánh tay.
Sở Uyển Đình nhăn mặt nhìn chuôi kiếm trong tay. Sau đó trực tiếp vứt đi, đưa tay kết băng tạo thành một thanh trường thương dài tám thước. Không nói nhiều, Sở Uyển Đình thu chân trái lại nửa bước, tay nắm chặt chuôi thương. Mũi thương khẽ rung, tựa như đang run rẩy vì sát ý tích tụ vào.
Sở Uyển Đình chằm chằm kẻ đứng trước mặt. Nàng khẽ thở ra một hơi. Lập tức xoáy tròn như xà lượn, nhắm vào cổ của gã mà đâm. Gã chỉ kịp đưa đao lên chặn lại, nhưng vẫn bị sát ý của Sở Uyển Đình áp đảo, đẩy lùi về sau mấy bước. Không để cho gã ngơi tay. Sở Uyển Đình liên tục tung ra những đòn quét, đâm khiến cho gã phải chật vật chống đỡ.
Nhưng thương pháp của nàng vẫn còn nhiều sơ hở. Liền bị gã nhân cơ hội phản công, vung đao liên hồi. Mỗi nhát đao chém ra như vũ bão, cuốn theo tuyết máu dưới chân che khuất tầm nhìn của Sở Uyển Đình. Uy lực thì vẫn vô cùng mạnh mẽ. Dù nàng chỉ gạt đao đi, không trực tiếp đỡ nhưng hai tay vẫn bị chấn động làm cho tê dại. Như thể đang chống đỡ đá tảng bằng tay không vậy.
Nhân lúc Sở Uyển Đình bị che tầm nhìn. Gã cầm đầu liền thu đao kết ấn quyết thi pháp, đánh ra một đạo hắc quang về phía Sở Uyển Đình. Khi tuyết máu tan đi thì hắc quang đã sắp kề về cổ. Sở Uyển Đình liền dùng hồi mã, quét đất, vẽ ra một vòng cung mà từ đó một tường băng liền dựng lên.
Hắc quang chạm vào tường băng tạo ra một tiếng nổ chói tai, đánh sập nó ngay lập tức. Cùng lúc ấy gã cũng vung đao đến. Lưỡi đao chỉ còn cách cổ của Sở Uyển Đình vài phân nữa là có thể lấy mạng của nàng.
Keng!
Một hòn đá từ đâu bay đến, đánh bật lưỡi đao của gã cầm đầu. Theo đà, gã ngã nhào sang một bên, lăn lộn trong tuyết. Sở Uyển Đình nhìn quanh liền thấy Lưu Vân cưỡi mây đến. Theo sau còn có một người lạ mặt.