“Cũng tạm.” – Tôi khẽ cười, ngón tay vuốt dọc theo đường chỉ trên túi quần.
“Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì ra nước ngoài học, tiện làm thêm người mẫu. Tốt nghiệp đại học xong, chuẩn bị ký hợp đồng với công ty người mẫu quốc tế. Nhưng họ nói khuôn mặt tôi hơi phẳng, nên gợi ý tôi đi độn mũi.”
“Thật ra tôi cũng không ưng mũi mình, thế là đi làm mũi nhỏ kiểu tây.”
“Làm xong rồi, công ty lại bảo gương mặt tôi hợp với thị trường trong nước hơn, vì mắt quá to, không đủ cảm giác cao cấp. Họ nói với nét này, tôi không thể nhận quảng cáo thương hiệu sang ở châu Âu, bảo tôi quay về ký với chi nhánh trong nước.”
“Nên… tôi trở về.”
Anh trầm mặc một lúc, rồi chỉ nói khẽ:
“Em rất hoàn hảo rồi.”
Tôi liếc qua anh:
“Anh không khỏe à? Mặt anh tái lắm.”
“Không.” – Anh đáp, giọng trầm xuống.
“Chỉ là nghĩ đến mấy kẻ ngu ngốc dám bình phẩm em như hàng hóa, thấy bực thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi khẽ cười, không biết phải nói gì.
Thật ra, tôi cũng bực lắm.
“Thế còn anh thì sao?”
Vừa dứt câu, xe chậm rãi dừng lại trước tòa nhà, đã đến nơi.
Tôi tháo dây an toàn, ngoái đầu nhìn anh trong gương:
“Nghe nói mấy năm nay, anh đi đâu cũng bảo tôi c.h.ế.t rồi?”
Chúng tôi chưa kịp nói thêm, thì bác sĩ bạn của Lục Tẫn đã ra đón.
May mắn là mũi tôi không sao, chỉ cần truyền dịch tiêu sưng, ngày mai vẫn có thể ghi hình.
Khi kim truyền cắm vào tay, tôi nhìn đồng hồ đã hai giờ sáng.
“Anh về trước đi, muộn rồi mà.”
“Anh chờ em.” – Lục Tẫn khẽ nói.
Anh cúi người, đắp áo vest của mình lên vai tôi:
“Ngủ một lát đi, anh ra ngoài nói chuyện với bạn chút.”
“Ừ.” – Tôi gật đầu, cũng chẳng khách sáo.
Tôi rúc trong áo khoác của anh, mùi nước hoa nhè nhẹ quẩn quanh.
Chẳng mấy chốc, mí mắt nặng trĩu.
Giữa cơn mơ màng, tôi bỗng thấy mùi hương này thật quen thuộc, hệt như hồi cấp ba, cái ngày mưa ấy, khi tôi trốn trong thư viện, anh lặng lẽ đưa cho tôi chiếc khăn mùi xoa thơm tho, rồi nói nhỏ:
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Một giấc ngủ rất say.
Khi tôi mở mắt ra, trước mắt là một căn phòng xa lạ.
Tôi còn đang mơ màng không hiểu mình đang ở đâu, thì nghe thấy giọng Thẩm Thiêm vang lên ngoài cửa ồn ào, hối hả:
“Lục Tẫn! Anh đưa Nguyễn Ninh đi đâu rồi hả?”
“Tôi thấy hết rồi! Anh ôm cô ấy từ ngoài về còn gì!”
Tôi giật mình.
Khoan đã… đây hình như là phòng quay chương trình tối qua.
Tức là chúng tôi đã quay lại rồi?
Giọng Lục Tẫn vang lên, trầm ổn mà lạnh nhạt:
“Cô ấy tối qua bị ốm, tôi đưa đi truyền nước.”
“Cô ấy ốm thì phải gọi tôi chứ, đến lượt anh sao? Giờ cô ấy sao rồi?” – Thẩm Thiêm vừa nói vừa định xông vào.
Lục Tẫn dựa hờ lên khung cửa, một tay đút túi quần, giọng lười nhác mà hiểm hóc:
“Tối qua bỏ cô ấy lại một mình là anh đúng không?”
“Nếu anh không biết đối xử tốt với cô ấy, thì đừng trách người khác biết cách.”
“Tôi không còn là thằng trước kia nữa đâu, anh không giành nổi với tôi đâu.” – Thẩm Thiêm gằn giọng.
“Tùy.” – Lục Tẫn nhún vai, ánh mắt hờ hững:
“Giờ tôi đâu còn là Lục Tẫn năm ấy nữa.”
“Tôi là Nữu Cổ Lộc - Tẫn rồi.”
(ý nói: “phiên bản cao cấp, top lưu lượng, không còn là cậu học sinh cũ ngày xưa”)
Tôi nằm trong chăn nghe hết, chỉ muốn che mặt than thở.
Ừ, đúng là anh thật sự không còn là người trầm lặng năm nào nữa.
“Anh lấy gì chứng minh tôi đối xử tệ với cô ấy?” – Thẩm Thiêm nổi đóa.
“Được thôi.” – Lục Tẫn cười nhạt,
“Anh tốt với ai thì tùy, nhưng đừng cản người khác tốt hơn anh.”
“Được lắm, vậy thì đừng trách tôi tốt với Kiều Lộ!” – Thẩm Thiêm đáp trả, đầy tức tối.