Thì Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Đã Mất

Chương 5



 

Chương 5

 

“Hừ…” – Tôi nhăn mặt, ôm mũi.

 

Va mạnh quá, sống mũi đau nhói, nước mắt tự động rơi.

 

Không phải chứ tôi mới độn mũi xong đó

 

“Đừng khóc.” – Lục Tẫn hoảng hốt, vội lấy tay lau nước mắt cho tôi.

 

“Nếu em không thích, anh đi đổi lại phòng ngay.”

 

“Không, không cần…” – Tôi giơ tay che mũi, ngăn anh lại.

 

Nhưng anh vẫn cố chấp, khẽ cúi đầu, gạt tay tôi ra, tiếp tục giúp lau nước mắt.

 

“Đừng khóc nữa, anh xin em đấy.”

 

Tôi gần như phát điên:

 

“Đừng lau nữa! Tôi cũng xin anh đấy!”

 

“Em…”

 

Anh nhìn chằm chằm vào mũi tôi, rồi dần dần ngẩn người.

 

Tôi trợn mắt, thấp giọng hỏi,

 

“Nó… lệch rồi hả?”

 

“Ờmmm…” – Anh cẩn thận nâng mặt tôi lên, ngắm trái phải, do dự nói:

 

“Có vẻ… hơi lệch một chút xíu.”

 

“...Khốn kiếp.”

 

Ai cũng biết mấy tổng tài trong phim đều có một người bạn bác sĩ thần kỳ, chỉ cần gọi là có mặt, “chữa lành trong một nốt nhạc”.

 

Mà Lục Tẫn, với thân phận top lưu lượng, tất nhiên cũng có một bác sĩ thẩm mỹ riêng, người chuyên giúp anh chỉnh mặt cấp tốc mỗi khi có sự cố.

 

Mà nghĩ cho cùng, tôi va phải anh, mũi tôi lệch vì anh, nên anh nhất định phải chịu trách nhiệm.

 

Thế là, nửa đêm anh lái xe đưa tôi đến phòng khám của người bạn đó.

 

Đèn neon thành phố chớp tắt ngoài cửa kính xe.

 

Tôi ngồi ghế phụ, ôm hộp phấn nhỏ, soi nghiêng soi dọc, xem từ mọi góc mũi đúng là không quá lệch, chỉ hơi sưng.

 

Nhưng để chắc ăn, tôi vẫn quyết định đi khám.

 

Từng tận mắt thấy một chị trong công ty người mẫu làm mũi xong mà không nghe lời bác sĩ, còn chạy đi du lịch, uống rượu, hút thuốc, đeo kính râm, đến lúc về thì miếng độn suýt chọc thủng mũi.

 

Cảnh tượng đó ám ảnh tôi tới tận bây giờ, khiến tôi coi giấy hướng dẫn của bác sĩ như thánh chỉ.

 

Đèn đỏ.

 

Lục Tẫn nghiêng đầu nhìn sang:

 

“Đau không?”

 

Tôi gập hộp phấn lại, lắc đầu:

 

“Không đau.”

 

“Sao lại nghĩ đến chuyện làm mũi vậy?”

 

Anh nhìn tôi vài giây, ánh mắt trầm xuống:

 

“Là… bạn trai em nói gì với em à?”

 

Tôi quay mặt sang hướng khác:

 

“Không. Là công ty yêu cầu thôi. Còn về Thẩm Thiêm, anh ta đâu dám nói gì tôi.”

 

Tôi chợt nhớ lại hồi cấp ba, anh từng nhìn tôi bằng ánh mắt y hệt như bây giờ.

 

Hồi đó, tôi thầm thích Tạ Ly nam thần của lớp.

 

Mỗi ngôi trường dường như đều có một kiểu nam sinh như vậy: đẹp trai, nhà khá giả, tính cách có phần ngỗ nghịch, cười lên lại có chút xấu xa quyến rũ.

 

Học lực bình thường, nhưng khéo miệng, khiến thầy cô dù biết nghịch ngợm cũng chẳng nỡ trách.

 

Và cái gọi là “tim rung động tuổi mười bảy” hình như cũng đơn giản đến buồn cười.

 

Hôm ấy, tôi đang ngồi học thì đột nhiên đến kỳ kinh nguyệt, đến khi phát hiện ra thì ghế đã có vết máu.

 

Tạ Ly ngồi ngay sau lưng tôi, anh nhìn thấy.

 

Anh khẽ đá vào chân ghế, rồi cởi áo khoác đồng phục đưa tới:

 

“Cái này, mang theo rồi ra nhà vệ sinh đi.”

 

Mặt tôi đỏ bừng đến tận mang tai.

 

Đến khi tôi quay lại lớp, vết m.á.u trên ghế đã được lau sạch bóng.

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy anh đang tựa tường nói chuyện với mấy người bạn.

 

Anh nghiêng đầu, nhìn thấy tôi, khẽ nhướng mày cười.

 

Tim tôi đập thình thịch như trống trận.

 

Và từ giây phút ấy tôi không còn cứu được nữa.

 

Chuyện này, chỉ có Lục Tẫn biết.

 

Hôm đó là giờ tự học buổi chiều, tôi chán chường, ngồi viết linh tinh lên vở.

 

Không biết từ lúc nào, cả trang giấy đầy cái tên “Tạ Ly”.

 

Lục Tẫn ngồi cạnh, cúi đầu nhìn, lặng lẽ thấy tôi viết đi viết lại cái tên ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi nhận ra, giật mình đóng sập cuốn vở lại.

 

Anh ngẩng lên, ánh mắt dừng trên mặt tôi.

 

Lần đầu tiên tôi mới nhận ra mắt anh rất đẹp.

 

Đuôi mắt hơi xếch, mí đơn hình cánh quạt, lông mi dài và thẳng tắp.

 

Tôi chắp tay làm động tác cầu xin:

 

“Giữ bí mật nhé!”

 

Anh nhìn tôi vài giây, khẽ gật đầu:

 

“Được.”

 

Mối tình đơn phương đó kết thúc vào ngày tôi mang áo khoác đã giặt sạch trả cho Tạ Ly.

 

Hành lang vắng, anh đang tụ tập với mấy nam sinh khác ở các lớp bên.

 

Hai bên lối đi đều là “mấy tay du côn học đường”, chỉ có khoảng giữa trống.

 

Tôi đành cúi đầu, lách qua giữa đám đó.

 

Khi tôi đi qua, đám con trai đồng loạt im lặng.

 

Tôi tăng tốc, cố đi thật nhanh.

 

Nhưng vừa ra khỏi đám, phía sau vang lên một tiếng cười khẩy:

 

“Ê, Nguyễn Mập.”

 

Tôi đứng sững lại.

 

Đó là biệt danh tôi ghét nhất trên đời.

 

Tôi đã nói biết bao lần, bảo họ đừng gọi như vậy nhưng vô ích.

 

“Nó bảo mày giống con heo trắng đó.” – một đứa khác cố ý chêm vào.

 

“Mày nói chứ ai nói!” – đứa kia phản bác.

 

Hai bên cười ầm lên, đùa giỡn, cả hành lang rộ tiếng cười.

 

Và Tạ Ly cũng cười.

 

Cười hở một chiếc răng nanh nhỏ, trông rất đáng yêu.

 

Nhưng khi nhìn nụ cười ấy, tôi bỗng… không còn thích anh nữa.

 

Tôi chạy vội về lớp, nuốt nước mắt vào trong, ngồi xuống, mở sách ra như chẳng có gì.

 

“Sao thế?” – Lục Tẫn hỏi nhỏ.

 

“Không có gì.” – Tôi khàn giọng đáp.

 

Anh nhìn tôi một lúc lâu:

 

“Là hắn ta lại bắt nạt em à?”

 

“Không có.”

 

Anh không nói thêm gì nữa.

 

Trước khi tan học, tôi đợi mọi người về gần hết, rồi mang áo khoác đến trả Tạ Ly.

 

“Cảm ơn, tôi giặt rồi.”

 

Tôi định quay đi.

 

“Khoan đã, cùng về đi.”

 

“Không cần, tôi không cùng đường với anh.”

 

Tôi quay lưng.

 

“Này.” – Anh túm dây cặp tôi lại.

 

“Nghe nói em thích tôi?”

 

Tôi khựng lại:

 

“Không có.”

 

“Thế sao viết tên tôi đầy trong vở?”

 

Tô quay đầu:

 

“Sao anh biết?”

 

“Tôi ngồi sau lưng em. Lục Tẫn thấy, tôi cũng thấy.”

 

Tôi khẽ gật đầu, kéo lại quai cặp:

 

“Tôi luyện chữ thôi.”

 

Tối hôm ấy, về đến khu nhà trọ, tôi tình cờ thấy Lục Tẫn ngồi trên ghế đá.

 

Mặt anh chi chít vết bầm, khóe môi rách, trông rất tệ.

 

Tôi chạy lại:

 

“Anh bị sao vậy?”

 

“Không sao.” – Anh ngẩng lên nói:

 

“Nhà em cũng ở đây à?”

 

“Cũng?” – Tôi nhớ rõ nhà anh rất xa mà.

 

“Ừ. Ba tôi với vợ mới sống ở đây. Tôi tới xin tiền sinh hoạt, ông ấy đánh.”