Thì Ra Không Cần Anh Nữa

Chương 9



Buổi sáng ở thị trấn bắt đầu bằng tiếng sóng lùa vào vách đá và mùi cá nướng từ nhà ai đó bên vịnh. Ngọc Thanh dọn lại căn phòng trống phía sau khu trung tâm cứu hộ. Nó nhỏ, tường vôi tróc từng mảng, nhưng ánh nắng buổi sớm lọt qua cửa sổ, nhẹ tênh như lòng cô lúc này.

Trần Khải đứng bên ngoài, chống tay lên khung cửa gỗ:
“Cô chắc chứ? Làm phòng khám ở đây?”

Thanh ngước lên, mỉm cười.
“Chắc. Không lớn, không sang, không bảng hiệu hoành tráng. Nhưng có chó mèo và một cái bàn gỗ. Vậy là đủ.”

Anh gật đầu. Không nói gì, chỉ bước vào, trải tấm bản vẽ lên bàn.
“Anh giúp tôi thật à?”

“Không phải cô nói sẽ không từ chối nữa sao?”

Thanh bật cười khẽ. “Vậy thì… cảm ơn.”

**

Tuần đầu tiên, phòng khám chỉ có vài cái thau, một giá inox cũ và vài vỉ thuốc lẻ. Nhưng ngày thứ ba, cụ Tư ngư dân già nhất làng bế theo một con mèo mướp gầy tong teo.

“Nó ăn cá sống mà ói hoài. Coi dùm tui với.”

Thanh nhận con mèo, tay cô run một chút. Không phải vì lo, mà vì cảm giác thân thuộc trở lại, giống như cô đã tìm lại phần bản thân từng biến mất giữa khói bụi thành phố.

Ngày thứ năm, một đứa trẻ mang theo con chó bị cá cắn. Đứa bé chỉ nói đúng một câu:
“Chị đừng để nó chết nha.”
Rồi đứng im suốt hai tiếng, cho đến khi nghe Thanh nói nhỏ:
“Ổn rồi, bé à. Chị cứu được nó.”

*

Buổi chiều, Trần Khải mang đến hai tấm bảng gỗ.
“Một cái treo ngoài cổng, một cái treo trong phòng.”

Cô nhìn dòng chữ khắc nguệch ngoạc: Ngọc Thanh – Thú y nhỏ – Trị thương, trị buồn.
“Anh… tự viết đấy à?”

Anh nhún vai. “Tôi không rành quảng cáo.”

Cô bật cười, chạm nhẹ tay lên chữ “trị buồn”.

“Ừ, nghe cũng đúng.”

*

Một tối, khi Thanh đang dọn thuốc, bà cụ Sáu ghé ngang.
“Con là bác sĩ mới hả?”

“Dạ. Cháu là Thanh.”

“Thanh… à. Cái tên này… nghe nhẹ như gió biển.”

Cụ rút từ giỏ ra một con gà bị què chân.

“Cái này nuôi lâu rồi, không nỡ làm thịt. Con chữa giúp nó được không?”

“Được chứ. Cụ để lại đây, mai ghé lấy nha.”

Bà cụ nhìn cô chăm chú, rồi nói:
“Hồi xưa, cái nhà này chỉ toàn vách đổ. Giờ có người thắp đèn lên mỗi đêm, thấy vui.”

*

Hôm sau, phòng khám có khách mới. Một bà mẹ trẻ dẫn theo bé gái bảy tuổi và một con chó xù.
“Chị, con em nó đặt tên cho con chó là Hồi Sinh. Nó bảo ở đây ai cũng bắt đầu lại được, nên chó cũng phải được cơ hội.”

Ngọc Thanh lặng người.

Cô nhớ tấm biển Trần Khải gắn lên trung tâm cứu hộ mấy tuần trước, cũng chỉ vỏn vẹn hai chữ ấy.

Hồi Sinh.

Có những điều không cần ai nhắc, cũng vẫn âm thầm ở lại.

**

Tối hôm đó, Trần Khải lại ghé qua. Anh đặt một cái lò sưởi mini cạnh tường.

“Đêm lạnh rồi. Đừng bật quạt nữa.”

“Cảm ơn anh.”

“Lát tôi về mang thêm tấm nệm.”

“Khải.”

“Hử?”

Cô ngước nhìn anh, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn vàng.
“Em không nghĩ mình sẽ có lại những ngày như vầy.”

Anh nhìn cô thật lâu.
“Không cần nghĩ. Chỉ cần sống tiếp thôi.”

Thanh im lặng. Rồi khẽ gật đầu.