Thì Ra Không Cần Anh Nữa

Chương 8



Ngọc Thanh đang phơi khăn bên hàng rào gỗ thì nghe tiếng xe máy dừng gấp trước cổng trung tâm.

Cô quay đầu lại.

Là mẹ.

Bà mặc bộ áo dài hoa cũ, tay xách túi vải, gương mặt nhăn lại không rõ vì nắng hay vì tức.

“Con không định mời mẹ vào à?”

Thanh không trả lời. Cô mở cổng. Lặng lẽ.

“Mẹ đi mấy tiếng đồng hồ để đến cái nơi hẻo lánh này, con tính im lặng suốt à?”

Cô chỉ vào chiếc ghế dưới tán cây. “Mẹ ngồi đi. Nắng.”

“Không. Mẹ đến không phải để hóng gió. Mẹ muốn nói chuyện.”

“Con nghe đây.”

Bà đặt túi xuống, thở dồn dập vì giận.

“Con tính ở đây mãi? Bỏ gia đình, bỏ danh dự, bỏ hết? Con không nghĩ đến ba con à?”

“Ba không dùng mạng, không đọc blog.”

“Nhưng hàng xóm có. Cô chú họ hàng có! Mẹ đi chợ, ai cũng nhìn mẹ như thể nhà mình có con gái hư hỏng! Con định để mẹ chịu nhục vậy hoài à?”

Thanh đứng im, tay cô siết vào nhau. “Mẹ tin hắn viết đúng à?”

“Người ta không tự bịa được những chuyện đó.”

“Không bịa, nhưng họ chọn nói một nửa.”

Bà hất hàm: “Vậy nửa còn lại đâu? Sao con không lên tiếng?”

“Vì con không cần thanh minh với những người chỉ cần một cái status để ghét bỏ con.”

Mẹ cô gằn giọng: “Con càng nói, mẹ càng thấy con đã bị ảnh hưởng xấu từ cái nơi này.”

Thanh cười nhẹ: “Ảnh hưởng à? Đúng. Ảnh hưởng đến mức… con biết im lặng khi cần. Biết sống cho mình, không phải sống để làm đẹp cho ai khác.”

“Con hỗn quá rồi đấy.”

“Không. Con đang rất tỉnh táo và đúng đắn.”

Cả hai im lặng. Chỉ còn tiếng sóng biển đập vào bờ xa.

Một lúc sau, mẹ cô nói khẽ:
“Ngày đó… khi con sốt, sao không gọi cho mẹ?”

Thanh nhìn bà. Ánh mắt bình thản đến đáng sợ.

“Con gọi. Ba lần. Không ai bắt máy. Sau đó… con thôi.”

Bà giật mình. “Con… con chưa từng nói.”

“Vì nói để làm gì? Lúc đó, người cần ở bên con là Dương Lâm. Còn mẹ thì đang bận lo xem chừng nào con lấy được chồng.”

“Con hiểu lầm rồi…”

“Không. Con từng sốt gần chết trong căn phòng trọ tối, tự truyền nước, tự gọi cấp cứu. Lúc ấy, mẹ ở đâu?”

Bà nghẹn họng.

“Con từng nghĩ... chỉ cần con sống sót, mọi thứ sẽ ổn. Nhưng hoá ra, khi mình không chết, người ta lại nghĩ mình mạnh mẽ quá, không cần ai nữa.”

“Con sai rồi, Thanh. Gia đình là nơi con phải quay về.”

“Và nếu gia đình không dang tay khi con gục ngã, thì sao gọi là nơi trở về?”

Giọng Thanh không cao, nhưng sắc lạnh.

“Mẹ tin Dương Lâm. Mẹ tin những lời anh ta viết. Mẹ trách con. Nhưng mẹ không từng hỏi: Con còn sống không?”

Bà ngồi thụp xuống ghế. Nhìn con gái mà như không nhận ra.

“Mẹ tưởng… con chỉ giận dỗi. Ai ngờ con lại…”

Thanh gỡ khăn trên dây phơi, giọng nhẹ tênh:

“Con từng là đứa sợ làm trái ý mẹ. Sợ bị trách, bị mắng, bị nói là không xứng. Con từng cố để làm mẹ hài lòng, từng nghĩ chỉ cần lấy được người mẹ ưng, con sẽ ổn. Nhưng không…”

Cô quay sang, ánh mắt rắn rỏi:
“Con đã suýt chết vì nghe theo mẹ. Vì mẹ tin một người mà con yêu, nhưng lại không hiểu.”

“Con nói đủ chưa?”

“Đủ rồi.”

Mẹ cô đứng dậy, lặng người, rồi xách túi, bước nhanh ra cổng.

Bà không quay lại.

Thanh cũng không gọi.

Bức tường cuối cùng trong lòng cô về mẹ, về kỳ vọng, về cái gọi là “hiếu thảo im lặng” vừa đổ xuống. Không ồn ào. Chỉ trống rỗng.

*

Tối hôm đó, Trần Khải ghé qua. Không hỏi gì. Chỉ để lại hộp bánh bao nóng.

“Anh nghĩ… có lúc, nói được đủ rồi cũng là một dạng trưởng thành.”

Thanh cười nhẹ. “Cũng là một kiểu... buông tha cho chính mình.”

Anh gật đầu.

Cô mở hộp bánh, hơi nước bốc lên, cay mắt.

Đêm ấy, trời không gió, nhưng trong lòng cô nhẹ như chưa từng mang gì.