Thì Ra Không Cần Anh Nữa

Chương 7



Ngọc Thanh không dùng mạng xã hội nhiều. Cô vẫn giữ một tài khoản cũ, nhưng chủ yếu để xem tin tức và thỉnh thoảng like vài ảnh chó mèo bị lạc cần người nhận nuôi.

Cho đến một ngày, Mai đẩy cửa vào phòng, cầm điện thoại với vẻ mặt hoảng hốt.

“Thanh… em lên mạng chưa?”

“Chưa.”

Mai im lặng, rồi đưa điện thoại cho cô.
Trên màn hình là một bài blog mới nổi, tựa đề rất kêu:
“Câu chuyện chưa kể: Kẻ ở lại giữa đại dịch – và sự phản bội sau màn ảnh”
Kèm theo đó là một bức ảnh chụp lén, Thanh đang ngồi trước trung tâm cứu hộ, tay vuốt ve một con mèo, tóc rối nhẹ, mặt hơi cúi, ánh sáng dịu dàng từ hoàng hôn.

Nhưng caption bên dưới mới thực sự là nhát dao:
“Có người từng ở lại vì nghệ thuật, có người bỏ đi để bắt đầu lại với người khác. Sau đại dịch, sự sống sót không đơn giản là cơ hội, đôi khi, nó là cái cớ để quên đi tất cả.”

Dương Lâm.

Không cần ký tên, không cần gắn tag, ai từng theo dõi hai người sẽ tự hiểu. Những bình luận bên dưới ào ào kéo đến:

“Cô kia là người yêu cũ của Dương Lâm mà?”
“Đàn bà thời nay... sống sót rồi quay lưng.”
“May mà anh Lâm không dính vào lâu hơn.”
“Nghe nói cô ta bỏ trốn giữa lúc thành phố bị phong tỏa?”

Ngọc Thanh tắt màn hình. Không nói gì.

“Em... không định làm gì à?” Mai hỏi.

“Không.”

“Nhưng rõ ràng hắn đang bôi nhọ em...”

“Càng phản ứng, càng đúng ý anh ta.”

*

Chiều hôm đó, cô nhận cuộc gọi từ mẹ. Tiếng chuông đổ liên tục. Cô bắt máy.

“Con... làm cái trò gì vậy hả?” Giọng mẹ nghẹn lại vì tức. “Cả dòng họ người ta đọc được bài đó! Con không thấy nhục à?”

“Mẹ tin hắn à?”

“Người ta không tự dưng viết nếu không có lý do! Mẹ đã nói rồi, yêu ai thì yêu đừng mất dạy với danh dự!”

Ngọc Thanh nắm chặt điện thoại. “Mẹ đang giận vì hàng xóm hay vì con?”

“Vì cả hai! Con làm mẹ bẽ mặt. Đáng ra... đáng ra ngày xưa con phải nghe mẹ, đừng bỏ đi như vậy!”

“Vậy lúc con sốt gần chết trong căn phòng trọ đó, mẹ có gọi không?”

Đầu dây bên kia im lặng.

“Mẹ có hỏi con còn sống không, hay chỉ quan tâm xem Dương Lâm có nói gì trên Facebook?”

“Con hỗn quá rồi đấy!”

“Không. Con chỉ... không còn nhu cầu diễn vai con gái ngoan.”

Cô cúp máy. Ngồi xuống bậc thềm trung tâm. Gió từ biển thổi qua lồng ngực, buốt đến nghẹn thở.

Lâu rồi cô không khóc. Hôm nay cũng vậy.

Tối hôm đó, Trần Khải ghé qua, mang theo một rổ gỗ đựng đầy vỏ sò.

“Em gom về, định làm đồ chơi cho tụi mèo.”

Anh đặt xuống, nhìn cô một chút rồi hỏi:
“Ổn không?”

“Không.”

“Muốn nói không?”

“Cũng không.”

Anh gật. Ngồi xuống bên cạnh. Cả hai nhìn vào khoảng tối trước mặt, nơi có mấy con mèo đang rượt đuổi nhau dưới ánh đèn vàng hắt hiu.

Một lúc sau, Thanh mở lời:
“Anh từng bị người ta nói xấu chưa?”

“Có.”

“Làm gì khi không ai tin mình?”

“Chẳng làm gì. Người thật sẽ thấy được. Còn người muốn tin điều xấu... nói gì cũng vô ích.”

Thanh im lặng.

“Anh từng bị gọi là kẻ vô dụng sống sót. Sau khi vợ con mất... người ta bảo anh bỏ nghề, bỏ bạn bè, bỏ cả trách nhiệm.”

“Anh không phản ứng gì à?”

“Không. Vì nếu cố chứng minh, nghĩa là họ có quyền phán xét.”

Thanh ngả đầu lên đầu gối, giọng khẽ như tiếng gió:

“Em từng tưởng mình đủ mạnh để sống sót. Nhưng hoá ra, mạnh rồi thì người ta lại nghĩ... mình đáng bị bỏ lại.”

Trần Khải không trả lời. Anh rút từ túi ra một viên kẹo bạc hà, đưa cho cô.

“Ngậm đi. Cho dễ thở.”

Cô cười nhẹ. “Anh hay mang kẹo lắm nhỉ?”

“Ừ. Tự nhiên thấy... lúc im lặng mà miệng có vị ngọt, thì tim đỡ đắng.”

Đêm hôm ấy, Ngọc Thanh không đăng gì. Không phản bác. Không giãi bày.

Cô chỉ đăng một bức ảnh chụp bàn tay đang vuốt ve đầu con mèo hoang đã lành vết thương.

Caption ngắn gọn:
“Người sống sót – không phải để trả lời ai.”