Thì Ra Không Cần Anh Nữa

Chương 6



Một sáng đầu tuần, Ngọc Thanh đang tắm cho con mèo ba màu thì Mai chạy vào, mặt tái đi.

“Thanh… có người hỏi em ngoài cổng.”

“Ai?” Thanh lau tay, cau mày.

“Chị không biết, nhưng… người đó biết tên em. Và còn nói... là quen người cũ.”

Tim cô khựng một nhịp.

*

Dương Lâm đứng đó. Vẫn gầy, vẫn trắng, vẫn nụ cười nửa miệng như thể chẳng có gì đã xảy ra.

Chỉ khác… hôm nay, hắn đang cầm máy ảnh, đeo thẻ tác nghiệp, và mặc chiếc áo phông in dòng chữ:
“Hồi ức hậu đại dịch – Dự án sống sót”

“Em khỏe không?” Hắn cất tiếng trước.

“Gì đây?” Thanh lạnh lùng.

“Anh nghe nói em đang ở thị trấn này… tình cờ thôi. Anh đang làm bộ ảnh cho một dự án phi lợi nhuận.”

“Và em là một trong những vật thể sống sót mà anh muốn ghi hình à?”, Giọng cô phẳng lặng.

“Không, Thanh… Anh đến là vì…”

“Dự án hay là vì em?” Cô cắt lời, mắt không rời hắn.

Dương Lâm im một nhịp. “Cả hai.”

Ngọc Thanh cười nhạt. “Chính xác kiểu trả lời em từng ghét nhất.”

Cô quay lưng định đi. Nhưng Dương Lâm lên tiếng, lần này nhanh và thấp hơn:

“Anh biết anh có lỗi. Anh đã sai, sai từ cái đêm em gọi mà anh không bắt máy. Anh sợ. Anh ích kỷ.”

“Không.” Thanh dừng lại. “Anh không ích kỷ. Anh chỉ… là chính anh thôi.”

Dương Lâm ngẩng lên. “Anh không tìm lý do. Anh chỉ muốn xin lỗi.”

“Em không cần.”

“Cho anh một lần giải thích.”

“Anh có ba năm. Đã không nói gì. Giờ còn lại gì để giải thích?”

“Là vì khi đó… anh không đủ dũng cảm để đối diện với em.”

Thanh quay lại, chậm rãi. “Thế nên anh bỏ em một mình?”

“Anh không biết em nguy hiểm tới mức nào. Anh tưởng em ổn... Em lúc nào cũng mạnh mẽ mà.”

Cô nhìn hắn. Lâu lắm rồi mới nhìn thẳng vào mắt Dương Lâm. Trong đó vẫn là cái dáng vẻ mơ màng, ưa nghệ thuật, thích ghi lại khoảnh khắc nhưng luôn trốn tránh sự thật.

“Em từng mạnh mẽ, nhưng không phải để bị bỏ rơi.”

Cả hai im lặng. Chỉ có tiếng sóng biển vỗ xa xa, và tiếng mèo kêu từ bên trong trung tâm.

Dương Lâm rút từ balo ra một cuốn sổ nhỏ. Đưa cô.

“Đây là bản nháp series ảnh em... anh từng định xuất bản. Nhưng không gửi. Có lẽ không bao giờ cần nữa.”

Thanh không nhận.

“Cái em cần bây giờ không phải là chứng minh mình từng quan trọng với ai. Mà là sống, dù từng không quan trọng với ai.”

Dương Lâm lùi lại. Giọng nhỏ đi: “Vậy… em tha thứ chưa?”

“Em không trách anh.”

“Vậy còn yêu anh không?”

Cô nhìn hắn, mắt không chớp. “Em từng yêu một Dương Lâm của ngày đó. Nhưng người đó… đã chết cùng cái đêm em sốt 40 độ.”

Hắn đứng im. Tay nắm máy ảnh chặt hơn.

Ngọc Thanh nhẹ nhàng nói tiếp: “Em sẽ không quay lại đâu, Lâm à. Dù anh có quay về.”

“Em đã có người mới?”

“Không. Em đang học cách làm bạn với chính mình. Và lần đầu tiên trong đời… em không thấy cô đơn.”

Dương Lâm quay đi. Bóng hắn khuất sau con đường đá đỏ dẫn ra biển. Trần Khải đứng gần chuồng gà, nhìn thấy tất cả. Nhưng không nói gì.

Cô bước đến cạnh anh, không giải thích. Chỉ nói nhẹ:

“Anh ấy từng là một cơn sốt. Giờ em tỉnh rồi.”

Trần Khải không hỏi gì thêm. Chỉ đưa cho cô chai nước cam ướp lạnh anh vừa lấy từ tủ.

“Đây. Em uống đi. Trưa nắng dễ mệt.”

Ngọc Thanh cầm lấy. Cổ họng khô khốc được dịu đi từng ngụm nhỏ.